Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 201 - Chương 201: Thánh Nữ Chịu Trừng Phạt

Chương 201: Thánh Nữ chịu trừng phạt

Ngay khi Thần Linh vừa chạy đi, mọi người đều trở nên choáng váng, giống như mất đi ý thức.

Bất kể là người của Giáo Đình, Thần Phạt hay các thế lực Dị Năng Giả khác, thậm chí ngay cả Thần Phong và nhiều cao thủ trong Cục Dị Năng, cũng đồng loạt ngây người.

“Chúng ta đang nằm mơ sao?”

“Đây rốt cuộc là chuyện gì, chẳng lẽ lúc Thần Linh của Giáo Đình hạ giới đã ném chìa khóa vào trong nhà?”

“Ha hả, tôi chỉ có thể dùng hai chữ ha hả để diễn đạt cảm xúc trong lòng mình.”

“Cậu còn biết ha hả viết thế nào, hiện tại hai chữ ha hả tôi còn không biết viết đây, đó chính là Thần Linh của Giáo Đình ?”

Thần Linh hưởng thụ tín ngưỡng của người bình thường, tiểu sử của mỗi vị Thần Linh trong dòng sông thời gian đều có thể soạn thành một bộ sách sử đặc sắc.

Bọn họ tượng trưng cho sự cường đại, thần bí, vô địch, tôn quý, là sự tồn tại vô địch, đó chính là Thần Linh mà mọi người kính ngưỡng.

Nhưng mọi người đã gặp qua một vị Thần Linh vừa gặp một một người bình thường đã bỏ chạy chưa?

Mọi người có chắc người mà Thánh Nữ triệu hồi ra chính là Thần Linh Giáo Đình, mà không phải là một diễn viên của Hoa Hạ?

Toàn bộ người ở tầng 33 đều choáng váng đến ngây người, tất cả bọn họ dường như đều đã mắc phải chứng si ngốc, không có biện pháp a, bọn họ quả thực không thể tin được mình vừa nhìn thấy một vị Thần Linh bỏ chạy.

Nếu nói Trái Đất hình vuông, bọn họ còn có thể tin, nhưng Thần Linh lại sợ một tên phàm nhân?

Đánh chết bọn họ cũng sẽ không tin, hơn nữa cho dù tên phàm nhân kia có thế lực chống lưng ở phía sau, nhưng hắn có thể đi đến tận Thiên Giới ư, hơn nữa còn là Thần Linh của Giáo Đình.

Thánh Nữ mất một lúc lâu mới có thể điều chỉnh lại tâm trạng, cô ta nhìn đoàn người đang tỏ ra ngây ngốc: “Ha hả, nếu như tôi nói đây chỉ là một sai lầm, mọi người sẽ tin sao?”

“Tin hay không cô còn không biết sao? Nhanh, còn chiêu thức gì thì cứ xuất ra hết đi, đừng lèm bèm nữa!” Diệp Lăng cười nhạt.

Người ở chỗ này đều ngây ngẩn, mà vị Thần Linh vừa chạy trốn kia lại sợ hãi đến mức nhị đệ mềm nhũn, lo lắng đề phòng, vừa trở lại Thiên Giới liền lập tức đóng cửa phủ lại, đồng thời tuyên tố với bên ngoài rằng mình muốn bế quan, ai cũng đừng đến quấy rầy.

Sáu trăm năm trước, lão ta đột phá đến cảnh giới mới, tràn đầy tự tin từ Thiên Giới chạy tới Tiên Giới, muốn khoe khoang một phen, kết quả bị cậu thanh niên kia bắt được, nhị đệ của ông ta đều bị hắn đốt thành trứng gà chín.

Vị Thần Linh kia vừa nghĩ đến chuyện đó hai mắt liền ưng rưng, ngay cả một cọng lông cũng không còn, quá độc ác.

Thần Linh khóc không ra nước mắt, chạy về Thiên Giới gọi cứu binh đến, đường đường là Thập Dực Thiên Sứ, là cường giả của Thiên Giới, vậy mà khi đi đến trước mặt người thanh niên kia, lại phải nịnh nọt như một con chó.

Kết quả tên này lừa Thập Dực Thiên Sứ một số linh thạch đủ để dùng khoảng trăm năm, khiến cho ông ta xém chút phá sản.

Kết quả hỏi thăm mới biết, cậu thanh niên trẻ tuổi kia chính là Ma Đầu có đại danh hiển hách ở Thiên Giới Tiên Giới, Cửu Kiếp Tiên Đế, là kẻ từng đánh tay đôi cùng với Chúa Trời.

Quan trọng hơn, hắn là một tên thù dai, người đắc tội hắn, trăm ngàn năm sắp tới nhất định sẽ bị hắn điên cuồng trả thù, tên đó tuyệt đối không phải là một kẻ có tâm tính rộng lượng.

“Làm sao bây giờ, liệu hắn có đến tìm mình hay không, liệu hắn có đốt hết mấy cọng lông vừa dài ra của mình không?”

“Phải làm sao bây giờ a, Giáo Đình hạ giới ghê tởm, muốn hại chết bản tôn, lần này xong rồi!”

“A, không đúng, sao vị đó lại chạy đến Hạ Giới? Hơn nữa khí tức còn mỏng manh đến như vậy.”

“Thôi kệ, chỉ cần không đắc tội hắn là được, không được, mình nhất định phải bế quan một vạn năm để đề phòng, lỡ như hắn nổi cơn điên đến tìm mình thì sao.”

Thần Linh nghĩ xong, lập tức xóa hết tất cả các phương thức liên lạc với bên ngoài, trực tiếp bế quan, thẳng đến vạn năm sau khi ông ta xuất quan, mới biết tên gia hỏa khiến cả Thiên Giới sợ mất mật kia đang đứng trước cửa chờ mình, sau đó đánh ông ta một cái tát, khiến ông ta hiểu được cái gì gọi là mang thù.

Hạ giới, trên tầng 33 của cao ốc quốc tế, gió lạnh thổi qua, ánh mắt Diệp Lăng quét ngang qua mọi người, nhìn những cường giả kia cười lạnh một tiếng.

Lộc cộc, Diệp Lăng đi tới bên cạnh Thánh Nữ, cười lạnh, sau đó vươn tay bế Thánh Nữ lên.

“Không dạy cô một bài học, cô sẽ không biết vì sao hoa lại có màu đỏ!”

Diệp Lăng vừa nói vừa đánh lên mông Thánh Nữ, một tiếng thanh thúy vang lên.

Sắc mặt Thánh Nữ lập tức trở nên giận dữ, gương mặt đỏ ửng.

“Anh là tên khốn kiếp! Buông tôi xuống! Tôi muốn giết anh!” Thánh Nữ thẹn thùng rống to, cố gắng vùng vẫy nhưng vẫn không thể thoát khỏi ma trảo của Diệp Lăng.

“Nha, tính khí còn nóng nảy đến như vậy, một người phụ nữ nên có trách nhiệm gả chồng sinh con, còn cô lại rảnh rỗi đến mức đi làm Thánh Nữ.”

Diệp Lăng chép miệng, lại đánh thêm một cái vào mông Thánh Nữ.

Ân, tất cả mọi người đều trợn mắt lên, trời ạ, ngày hôm nay có quá nhiều chuyện không thể tin nổi xảy ra, khiến trái tim bọn họ liên tục gặp phải kinh hách.

Thần Linh bị một người bình thường dọa đến mức chạy mất dép, sau đó Thánh Nữ Giáo Đình lại bị một tên lưu manh đánh vào mông.

Mẹ nó, đây chẳng phải là kịch truyền hình thường gặp của Hoa quốc hay sao?

“Buông tôi xuống! Tôi liều mạng với anh!” Thánh Nữ quả thật rất muốn tự sát, trước mặt nhiều người như vậy, mặt mũi của cô ta ở giới Dị Năng coi như mất hết, chỉ cần qua ngày hôm nay thôi, hình tượng Thánh Nữ vĩ đại của cô ta sẽ không còn nữa.

Diệp Lăng trừng mắt: “Tôi ghét nhất là loại phụ nữ có tính khí bướng bỉnh, hôm nay tôi nhất định phải trừng phạt cô!”

Ba ba ba, lại đánh thêm mấy cái, Diệp Lăng cười hắc hắc: “Chậc chậc, không tệ, xúc cảm rất tốt, xem ra ngày thường được cô bảo dưỡng rất tốt.”

“Chẳng qua, cô đừng nghĩ rằng tôi đang sàm sỡ cô, tôi đang dạy dỗ cô, giáo huấn cô!”

“Nếu như tôi là người bình thường, thì đã bị bốn tên chó săn kia của cô giết chết rồi.”

“Làm sai thì phải chịu phạt, chẳng qua hình phạt dành cho cô sẽ không quá nặng!”

“Mau nói cô sai rồi, nói cô bị tôi đánh rất thoải mái, ông đây sẽ tha cho cô!”

Diệp Lăng nghiêm túc nói, ra vẻ chính nhân quân tử, khiến mọi người nhìn đến mức choáng váng.

Dám nói Tứ Đại Hộ Pháp của Giáo Đình là chó săn, chỉ sợ cũng chỉ có Diệp Lăng?

Dám đánh Thánh Nữ như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có Diệp Lăng?

Chẳng lẽ hắn không sợ Giáo Hoàng của Giáo Đình kia sẽ mang theo giáo đồ đến làm thịt hắn?

Tất nhiên, bọn họ đều cho rằng Thần Linh bỏ chạy là vì trên người Diệp Lăng có pháp bảo bí ẩn, chứ không phải vì thực lực của Diệp Lăng.

“Đánh chết tôi cũng không nói!” Thánh Nữ cắn chặt răng, nếu ở trước mặt mọi người nói ra câu đó, sau này cô ta biết dấu mặt vào đâu.

Diệp Lăng khinh bỉ cười nói: “Thật ra tôi rất thích kiểu người bướng bỉnh, như vậy tôi mới có thể chạm vào cái mông mềm mại của cô nhiều lần hơn.”

Ba ba ba, lúc này Diệp Lăng không chỉ là đơn thuần đánh nữa, mà hắn còn dùng tay nhào nặn thêm vài cái.

“Kĩ thuật của ông đây được mệnh danh là có một không hai trong giới trung y, thủ pháp của tôi rất tốt đó.”

“Vuốt ve nắn bóp, mọi thứ ông đây đều tinh thông.”

“Ông đây đã từng đạt được vô số giải thưởng quán quân dối trá của quốc tế, là người dùng hai bàn tay trắng đi đến đỉnh vinh quang.”

“Một cú đánh của tôi có giá rất đắt đó, tôi không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay... Chậc chậc.”

Diệp Lăng cười hắc hắc, vẻ mặt đê tiện.

Sắc mặt Hàn Thanh Tâm tái xanh, cô ta đi tới cạnh Diệp Lăng, tức giận đánh một cái lên đầu hắn.

Bình Luận (0)
Comment