Diệp Lăng đang vuốt ve Thánh Nữ thì bị Hàn Thanh Tâm đánh một cái, hắn lập tức hung tợn quay đầu lại, sau khi phát hiện là Hàn Thanh Tâm, gương mặt hắn lập tức nở nụ cười.
“Sao thế vợ?” Diệp Lăng nịnh nọt cười nói.
Sắc mặt Hàn Thanh Tâm lập tức đỏ bừng: “Cút! Ai là vợ của anh!”
“Em chứ ai, em cũng là một thành viên trong nội bộ của anh a.” Diệp Lăng nhếch miệng cười nói, quan hệ giữa hắn và Hàn Thanh Tâm vẫn còn rất mập mờ, thật ra hai người đều ngầm hiểu, nhưng không ai chịu vạch trần nó.
“Bớt ở chỗ này ba hoa! Nói, sao anh dám ve vãn người phụ nữ khác trước mặt em hả!” Hàn Thanh Tâm cắn răng gầm lên.
Diệp Lăng lập tức sửng sốt: “U, hóa ra em đang ghen tị a, yên tâm đi, chồng đang dạy dỗ cô ta, chồng sao có thể ve vãn người phụ nữ khác trước mặt em được chứ, cho anh hai lá gan anh cũng không dám.”
“Vậy Lưu Xảo kia thì sao?” Hàn Thanh Tâm hỏi lại.
Diệp Lăng lập tức ngậm miệng, chỉ cười gượng không nói, nói nhảm, lúc phụ nữ hỏi câu hỏi này, cách tốt nhất là nên giữ im lặng, nếu không sẽ chết rất thảm.
“Mau thả tôi xuống! Anh là đồ vô sỉ, nếu không thả tôi xuống... Tôi nhất định sẽ giết chết anh!” Sắc mặt Thánh Nữ đỏ như máu, bị người phụ nữ của hắn nhìn thấy bộ dáng của mình như vậy, thật không muốn sống nữa a.
Diệp Lăng cười ha ha: “Ông đây nói lời giữ lời, chỉ cần cô lặp lại mấy câu tôi vừa nói kia, tôi sẽ lập tức thả cô ra!”
“Diệp Lăng!” Hàn Thanh Tâm cắn răng, sắc mặt đen lại.
Diệp Lăng nghiêm túc nói: “Chồng của em đang làm chính sự, mau đứng qua một bên, gia pháp không nghiêm thì còn ra thể thống gì nữa!”
Hàn Thanh Tâm sững người, nhưng nhìn thấy con mắt Diệp Lăng đang không ngừng ra hiệu với mình, cô ta vẫn cắn cắn răng đứng qua một bên, tên hỗn đản này, đến lúc này vẫn còn sĩ diện.
Thần
Phong đực mặt ra, tên hỗn đản này rốt cuộc có bao nhiêu nữ nhân a, đứa em họ ngốc của mình kia, người theo đuổi nó nhiều đến như vậy, sao nó lại thích một kẻ như thế này cơ chứ.
Nhưng nếu hắn ta là phụ nữ, chỉ sợ hắn ta cũng sẽ thích Diệp Lăng đi?
Phi phi phi, nghĩ bậy bạ gì vậy chứ, chắc chắn là do đêm tối nên đầu óc không minh mẫn.
“Mau thả Thánh Nữ ra, nếu không đừng trách tôi ra tay không khách khí!” Một tên tóc vàng bước ra, cầm Tây Dương Kiếm trong tay, vẻ mặt lạnh băng.
Diệp Lăng nhìn về phía tên đó, cũng chỉ là một tên Hậu Thiên Đỉnh Phong mà thôi, giả vờ lợi hại cái gì chứ?
“Ở đây có chỗ cho mày lên tiếng à? Cút đi!” Diệp Lăng mắng.
Tên tóc vàng cắn răng, điểm mũi chân một cái, Tây Dương Kiếm đánh ra, cả người hóa thành một làn gió, nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại thanh kiến đang không ngừng phóng về phía trước.
“Phong Chi Ý Cảnh của Grey dường như lại tiến bộ thêm rồi, xem ra khoảng cách đến cảnh giới Tiên Thiên của hắn đã không còn xa nữa.”
“Đúng vậy, Phong Chi chính là tuyệt kĩ của hắn, tốc độ rất nhanh, ngay cả một số cường giả Tiên Thiên cũng đều không đỡ được, chỉ sợ về sau cũng chỉ có vị Chí Cường giả kia có thể đỡ được mà thôi.”
Các cao thủ của các thể lực nước ngoài thì thầm với nhau, người vừa vì Thánh Nữ ra mặt kia là một đứa con cưng của nguyên tố Gió, tốc độ rất nhanh, thân ảnh như gió, cường giả có cấp bậc ngang hàng căn bản không thể nào bắt kịp được thân ảnh của hắn ta.
Bá, kiếm pháp như rồng, sức mạnh như vòi rồng.
Mọi người chỉ kịp nhìn thấy một vệt sáng, xuyên qua không gian rộng lớn, thân ảnh của Grey lặng lẽ xuất hiện trước mặt Diệp Lăng.
Hưu Hưu, mũi kiếm xuất hiện trước chóp mũi Diệp Lăng, Grey lập tức tỏ ra vui mừng, thật tốt quá, nếu hắn đã tỏ ra tự đại đến như vậy, vậy thì hãy để gã đến đập tan sự tự mãn của hắn, khiến hắn chết một cách thê thảm.
Nhưng đột nhiên, thân hình Grey bỗng nhiên khựng lại, sắc mặt hiện lên vẻ thống khổ, tròng mắt như muốn nứt toạt, cả người cong lại như con tôm chín.
Đông, Grey trực tiếp ngã xuống sàn nhà, thống khổ kêu rên, Diệp Lăng nhẹ nhàng thả chân xuống, vẻ mặt khinh thường.
“Mày nghĩ mày là chúa cứu thế à? Đúng là làm trò cười cho thiên hạ mà!”
“Ồ thật ngại quá, quên mất mày là người nước ngoài, mày giả vờ cái lông, còn mang theo kiếm nữa chứ!”
Đông, Diệp Lăng đá vào mặt Grey, dấu giày to đùng xuất hiện trên gương mặt của hắn ta.
Xì, Grey phun ra một búng máu, thần sắc uể oải, vùng vẫy đứng dậy muốn chạy trốn.
Diệp Lăng cười nhạt: “Ai cho phép mày hộc máu? Tao cho phép sao? Thật là một tên thiếu đánh!”
Đông, lại thêm một cước, đạp vào giữa eo Grey, vài tiếng răng rắc vang lên, Grey gầm lên một tiếng bi thảm.
“Ông đây biết eo của mày khó chịu, cho nên đặc biệt ra tay mát xa cho mày, yên tâm đi, không cần tiền!” Diệp Lăng cười nhạt.
“Còn nôn ra máu? Tao đánh tiếp!”
Ba, Diệp Lăng nắm lấy tóc Grey, đánh một đấm lên lỗ mũi hắn ta, máu mũi từ lỗ mũi chảy đến trong miệng.
“Ô ô! Đừng mà! Lỗ mũi của tôi không phải là cố ý muốn chảy máu, tôi sai rồi!” Grey nức nở, nói không rõ lời.
Diệp Lăng cười lạnh một tiếng: “Mày chảy máu mũi thì có liên quan gì đến tao? Ai cho mày khóc hả? Mày khinh thường tao đúng không!”
Ba, một bạt tai đánh vào mặt Grey, hai mắt hắn ta nhá lửa, vùng vằng muốn ngồi dậy, thoát khỏi ma trảo của Diệp Lăng.
“Oa oa! Tôi sai rồi! Đừng đánh nữa!” Grey không dám khóc, nắm lấy cánh tay Diệp Lăng, thống khổ nói.
Sắc mặt Diệp Lăng lập tức đen xuống: “Mày oa oa cái lông, ông đây ghét nhất nghe đàn ông nói chữ đừng, mà mày lại giống hệt như loại người mà tao ghét.”
Đông, một chân đá ra, Grey bay đi như một viên đạn pháo, sau đó đập xuống đất, cả người như muốn gãy làm đôi, hắn ta dùng hai tay cố gắng bò về phía trước.
“Nha hắc! Mày dám khinh thường tao! Sao không nói chuyện hả? Chẳng lẽ tao không đủ tư cách để nói chuyện với mày sao!” Diệp Lăng giận dữ!
Sau khi Grey nghe thấy hắn nói câu đó liền lập tức ngừng động tác bò lại, xoay người lại, hai tay không ngừng huơ huơ, trong miệng ô ô kêu loạn.
Trời ơi, còn có thiên lý hay không, tên ác ma này rốt cuộc muốn làm gì, hắn thật sự muốn giết chết hắn ta hay sao?
Nếu đã muốn giết hắn ta thì cứ giết, cần gì tìm nhiều lý do như vậy chứ.
Mười mấy Dị Năng Giả nước ngoài đều cảm thấy kinh hãi, tên đó thật đáng sợ, thực lực không chỉ cường đại, hơn nữa cách nói chuyện cũng rất vô lý, thậm chí không biết xấu hổ.
Gặp loại người như vậy, đánh cũng đánh không lại, nói cũng nói chẳng qua, chỉ một câu ô ô thôi cũng bị đánh.
James, Grey, Hôi Hùng, Tứ Đại Hộ Pháp, đó chính là những nhân chứng sống a.
“Còn ai có ý kiến nữa?” Diệp Lăng xoay người, ánh mắt quét ngang qua mọi người.
Mọi người xung quanh lập tức rùng mình, vội vàng lắc đầu, đùa gì thế, ai dám có ý kiến chứ, bọn họ vẫn còn yêu quý tính mạng của mình lắm.
Bị hắn đánh chết là chuyện nhỏ, nhưng xem tình hình trước mắt này, ngay cả chết cũng rất khó a, bị thương và bị vũ nhục mới là chính.
Nhìn thấy mọi người xung quanh đang nhìn mình như nhìn ác ma, Diệp Lăng vô cùng kiêu ngạo, nhìn đi, người có thực lực cường đại tất nhiên sẽ được tôn trọng.
Xoay người lại, Diệp Lăng đi tới bên cạnh Thánh Nữ: “Thế nào, cô muốn tôi dùng vũ lực, hay là chọn xin lỗi tôi đây?”
Thánh Nữ nhìn Diệp Lăng đang chà xát hai tay, cả người rùng mình một cái.
Chịu khuất nhục, hay phản kháng đến cùng đây?
Mang trên lưng tiếng xấu, hay làm anh hùng được mọi người ca tụng?