Xin lỗi, câu nói kia sẽ làm cô ta hổ thẹn suốt đời.
Hoặc liều mạng phản kháng, tất nhiên, rất có thể cái tên đáng giận kia sẽ dùng thủ đoạn đê tiện để đối phó với mình.
Hiện tại Thánh Nữ rất xoắn xuýt, cô ta nên làm gì bây giờ, nhìn tên ghê tởm kia ngày càng đi đến gần mình, cô ta lập tức tỏ ra nóng nảy, nhìn đi, hai tay của hắn chà xát càng lúc càng nhanh a!
“Ngừng! Dừng lại! Nhanh!” Thánh Nữ vội vàng hô lên.
Tất cả mọi người đang vây xem đều đồng loạt nín thở, đoạn đặc sắc đến rồi, a phi, giây phút khẩn trương đến rồi, đến cùng Thánh Nữ sẽ lựa chọn như thế nào ?
Sống một cách khuất nhục, hay là sống một cách vĩ đại.
Chẳng qua dựa theo tính cách của Diệp Lăng, sự vĩ đại kia có thể sẽ không bao giờ xảy ra, ngược lại một kết cục bi thảm có lẽ đang chờ đón cô ta.
“Có biện pháp giảng hòa nào khác không? Tôi sẽ bồi thường!” Hô hấp Thánh Nữ có chút dồn dập.
Diệp Lăng lập tức nở nụ cười: “Được a, bảo Giáo Hoàng của cô nói xin lỗi thay cô, tôi sẽ tha cho cô, đã làm sai thì phải chịu phạt.”
Mọi người ngẩn ra, tên nhóc này điên rồi sao, hắn thật sự nghĩ rằng bản thân là kẻ vô địch à, hắn vậy mà muốn Giáo Hoàng đi xin lỗi hắn!
Thánh Nữ cắn răng, sắc mặt đỏ lên: “Đừng bôi nhọ Giáo Hoàng vĩ đại, nếu không!”
“Nếu không sẽ như thế nào? Cô nói nhanh đi, nếu còn không nói nhanh, ông đây sẽ tự mình quyết định.” Diệp Lăng cười nhạt.
Thánh Nữ nhìn mọi người xung quanh, lại nhìn Diệp Lăng, nhắm mắt lại, cắn răng: “Tôi nói!”
“Tôi sai rồi! Lúc nãy anh đánh rất thoải mái!” Thánh Nữ cắn răng, thống khổ a, sau này cô ta không dám ngẩng đầu nhìn người đời nữa rồi.
“Tay của ông đây như thế nào?” Diệp Lăng bóp eo, cười hắc hắc nói.
Mọi người đều tỏ ra kinh hãi, hỗn đản a, tên khốn đáng chết này được một tấc lại muốn tiến một thước, thật không biết xấu hổ, lúc này mọi người đều muốn hỏi một câu, rốt cuộc Diệp Lăng muốn thế nào!
“Xúc cảm rất tốt! Tôi rất thích!” Lúc này Thánh Nữ cảm thấy vô cùng khuất nhục, từ trước tới giờ cô ta chưa bao giờ phải chịu nhục nhã như thế này.
Vẫn luôn được mọi người tôn trọng kính ngưỡng, lúc nào chịu khuất nhục như vậy, Thánh Nữ gần như muốn nổi điên.
“Ừ, rất tốt, cô rất thức thời, là một hạt giống tốt, nếu như sau này Giáo Hoàng không cần cô nữa, cô cứ tới Hoa Hạ tìm tôi, ông đây nhất định sẽ thu nạp cô.” Diệp Lăng cười to.
Thánh Nữ cắn răng, sẽ không bao giờ có chuyện đó xảy ra, nhưng cô ta hoàn toàn không ngờ tới, chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, cô ta sẽ phải chịu thua Diệp Lăng một lần nữa, hơn nữa một lần kia, sẽ khiến cô ta hoàn toàn trầm luân.
“Được rồi, còn cả mấy người nữa, ông đây cảnh cáo mấy người, an phận một chút cho tôi, nơi này là Hoa Hạ, nếu các người còn dám gây loạn, ví dụ như bắt nạt người khác, cưỡng đoạt phụ nữ.”
“Nếu để tôi biết được, tôi nhất định sẽ đánh nát trứng của các người!”
Diệp Lăng uy hiếp, nhưng kẻ đang nằm trên mặt đất kia, dường như đang chứng thực cho lời Diệp Lăng nói.
Mọi người liên tục gật đầu, bọn họ vì bảo vật mới đến đây, không phải đi tìm chết.
Thật ra Diệp Lăng rất muốn bảo bọn họ cút ra khỏi Hoa Hạ, nhưng hắn biết đó là điều không thể, hơn nữa nếu bức ép bọn họ quá mức, chỉ sợ những lão quái vật kia sẽ lập tức đuổi đến đây.
Đến lúc đó, sẽ có chuyện không tốt xảy ra, Diệp Lăng vẫn thích bóp trái hồng mềm hơn, đợi đến khi hắn vào được mộ lớn, những kẻ đó cũng chỉ còn là những con gà yếu ớt mà thôi, tùy ý hắn giết.
“Còn nữa, đây là cục trưởng Thần Phong của chúng tôi, nếu ai dám mạo phạm hắn, ông đây nhất định sẽ tìm tới cửa, tiến hành giao lưu với kẻ đó.” Diệp Lăng mỉm cười.
Mọi người sững sờ, ai sẽ tin lời hắn chứ, lời của hắn còn không bằng quả rắm, đánh rắm còn có thể nghe thấy tiếng, lời của hắn chính là gió bay, ngay cả quỹ đạo cũng tìm không ra.
Thần Phong nhìn thấy ánh mắt của mọi người đều nhìn về chính mình, lập tức ưỡn ngực, ho khan: “Tôi nói một câu a, tôi hy vọng trong thời gian các vị ở đây, các vị có thể tuân thủ quy tắc của chúng tôi, đừng làm ra việc phạm pháp, nếu không Cục Dị Năng chúng tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
“Còn nữa, những kẻ kia đã vi phạm luật pháp của chúng tôi, chúng tôi phải theo luật mà làm, hi vọng các vị có thể phối hợp, đừng nên đi theo vết xe đổ của họ.”
Thần Phong giống như một người lãnh đạo, đứng lên thao thao bất tuyệt, mọi người nghe đến mức lỗ tai đều tróc ra một lớp da, nhưng lại không dám rời đi, cái tên vừa hành hung Grey vẫn còn đang nhìn chằm chằm kia kìa.
Diệp Lăng cười nhạt, đã đạt được mục đích giết gà dọa khỉ, sau đó đi tới bên cạnh Hàn Thanh Tâm, ôm lấy Hàn Thanh Tâm rồi nhìn về phía Thần Phong khoát tay.
“Mạc Tinh, đi uống rượu thôi.” Diệp Lăng nhìn về phía Mạc Tinh chào hỏi.
Mạc Tinh hưng phấn hấp ta hấp tấp chạy đến bên cạnh Diệp Lăng, trong mắt chứa đầy ánh sáng lấp lánh.
“Này Diệp Lăng, cậu có thể dạy tôi mấy chiêu thức vừa rồi không, quá lợi hại a!” Mạc Tinh nuốt nước miếng, tuy hắn ta không biết đám người kia là ai, nhưng hắn ta biết bọn họ tuyệt đối không phải là người bình thường.
Diệp Lăng khoát tay: “Cậu an phận làm thái tử gia đi, đừng suy nghĩ nhiều nữa, cậu không thích hợp tham gia vào cái vòng luẩn quẩn này.”
Gương mặt Mạc Tinh trở nên đau khổ, nhưng những điều Diệp Lăng nói đều là sự thật, Mạc Tinh không thích hợp gia nhập vào giới tu luyện, những khó khăn trên con đường tu luyện, sợ rằng hắn ta không chịu nổi.
“Xong chưa, có thể đi rồi chứ?” Khuôn mặt Hàn Thanh Tâm lạnh như băng, cô nhìn Diệp Lăng nói.
Diệp Lăng cười xấu xa: “Bảo bối đừng vội, anh không phải đàn ông sao?”
“Đàn ông, quá đàn ông!” Hàn Thanh Tâm cắn răng nghiến lợi nói.
“Làm bạn gái anh đi!” Đột nhiên Diệp Lăng ôm lấy bả vai Hàn Thanh Tâm, nghiêm túc nói.
Hàn Thanh Tâm không ngờ Diệp Lăng sẽ nói như vậy, lập tức sửng sốt, sắc mặt đỏ bừng, cúi đầu: “Không phải anh đã có Lưu Xảo rồi sao?”
Diệp Lăng nghe xong lập tức tỏ ra vui mừng, Hàn Thanh Tâm nói như vậy liền chứng minh bọn họ có cơ hội phát triển a.
Nhưng Diệp Lăng vừa định nói, Mạc Tinh đã chen vào: “Không phải còn có Trầm Nguyệt Tâm sao?”
“Rốt cuộc anh có bao nhiêu người phụ nữ hả, anh là tên lừa đảo!” Hàn Thanh Tâm giận dữ.
Sắc mặt Diệp Lăng tái xanh, nhìn Mạc Tinh hung ác nói: “Cậu đúng là bạn tốt a!”
“Thanh Tâm, em đến đây, anh có chuyện muốn nói với em.” Diệp Lăng kéo Hàn Thanh Tâm đi tới chỗ khác.
Sắc mặt Hàn Thanh Tâm tái xanh, tránh thoát bàn tay Diệp Lăng: “Muốn nói gì thì nói đi, đồ lừa đảo!”
“Thanh Tâm, anh không lừa em, anh và bọn em không giống nhau, anh là Tu Luyện Giả, giống như những gì em vừa nhìn thấy ban nãy, anh không phải là người bình thường.”
“Tu Luyện Giả, chính là Tiên Nhân trong thần thoại cổ đại của chúng ta, em đừng nhìn anh như vậy, anh nói đều là sự thật.”
Hàn Thanh Tâm khiếp sợ, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin nổi: “Anh đang gạt em đúng không?”
“Anh nói đều là sự thật, chẳng phải lúc nãy em cũng đã nhìn thấy rồi sao? Chẳng lẽ em vẫn không tin?” Diệp Lăng hỏi lại.
Hàn Thanh Tâm gật đầu, việc xảy ra lúc nãy đã thay đổi nhận thức của cô ta, khiến cô ta phải suy nghĩ lại.
“Cho nên, anh muốn nói cho em biết một bí mật! Là bí mật lớn nhất của anh!” Diệp Lăng nghiêm túc.
Hàn Thanh Tâm lập tức tập trung tinh thần, lỗ tai dựng lên.