Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 204 - Chương 204: Bắt Lại

Chương 204: Bắt lại

Diệp Lăng có vẻ nghiêm túc, biểu tình ngưng trọng.

Hàn Thanh Tâm cũng cảm thấy hơi khẩn trương, có thể bí mật của Diệp Lăng thực sự rất quan trọng.

“Anh là Tiên Đế, một Tiên Đế từng tung hoành ngang dọc trên Tiên Giới, vào nhiều năm trước, anh bị một tên địch nhân hạ lời nguyền, lời nguyền đó có tên là Đa Tình, đó là một trong những lời nguyền tàn nhẫn nhất ở Tiên Giới.”

“Muốn tu luyện thành Tiên, nhất định phải chặt đứt tơ tình, hoặc chung tình với duy nhất một người, bởi vì nếu tình cảm phân thành nhiều phần, sẽ tạo ra tâm ma.”

“Chắc em cũng đã đọc thần thoại rồi nhỉ, một lòng tu đạo, tự chém đạo thân, cũng đồng thời chặt đứt tơ tình.”

“Mà anh, từng là một trong những Tiên Đế mạnh nhất, trên phương diện tình ái lại rất chung tình, vì thế tên ác nhân kia đã lợi dụng nhược điểm này của anh, gieo lời nguyền Đa Tình lên người anh, anh không còn cách nào khác, đành phải đến Trái Đất, bắt đầu tu luyện lại một lần nữa để phá bỏ lời nguyền Đa Tình, sau đó mới có thể trở lại Tiên Giới.”

“Mà phương pháp xóa bỏ lời nguyền Đa Tình, chính là lấy độc trị độc, chia tình cảm ra thành nhiều phần, dần dần phá bỏ lời nguyền Đa Tình, chỉ cần anh chung thủy với một người, độc dược sẽ xâm nhập vào tâm can, sau đó dần dần thối rữa mà chết, giết chết cả thần hồn!”

“Anh không còn cách nào cả, hai mươi năm qua, anh vẫn không dám động đến chuyện tình cảm, nhưng từ khi gặp em, anh phát hiện anh không thể khống chế được bản thân, căn bản không có cách nào.”

“Mà lời nguyền Đa Tình cũng dần dần phát huy tác dụng, anh không thể chết được, bởi vì anh còn chưa tỏ tình với em, anh không thể chết đi như vậy được.”

“Vài ngày trước anh có gọi cho em nhưng em lại tắt máy, anh không tìm được em, anh lại không muốn chết, cho nên anh mới...”

“Xin lỗi!”

Diệp Lăng nói xong, ngửa mặt lên một góc 45 độ, khóe mắt chảy xuống một giọt nước mắt, cố gắng nặn ra một nụ cười khổ, hít sâu một hơi.

“Chúc em hạnh phúc!” Nói xong, Diệp Lăng mỉm cười, xoay người sang chỗ khác, bóng dáng cô đơn đi về phía trước.

Hàn Thanh Tâm ngẩn ra, tất cả mọi việc đều là vì cô ta?

Điều này làm sao có thể, lúc này tâm trạng cô ta rất hoảng loạn, cô ta vốn không nghĩ đến, mấy câu Diệp Lăng vừa nói kia là thật hay là giả.

“Diệp Lăng, anh cảm thấy lừa em rất thú vị phải không ?” Giọng nói Hàn Thanh Tâm có phần âm trầm, vẻ mặt lạnh như băng.

Diệp Lăng xoay người, mỉm cười, trong nụ cười mang theo cô đơn: “Có lẽ vậy, mặc kệ thế nào, em nghĩ là thật cũng được, là giả cũng được, trong lòng anh chỉ giữ lại một thứ quan trọng nhất, đó chính là em.”

“Sau này, nếu như em gặp chuyện gì rắc rối, cứ gọi điện thoại cho anh, lên núi đao xuống biển lửa, Diệp Lăng anh tuyệt đối sẽ không nhăn mặt dù chỉ một cái, người phụ nữ anh yêu thương nhất, anh không muốn khiến cô ấy chịu bất cứ ủy khuất nào.”

Diệp Lăng nói xong, nhếch miệng cười, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, sau đó xoay người, chậm rãi rời đi.

Đôi mắt Hàn Thanh Tâm lập tức đỏ hoe, làm sao có thể để Diệp Lăng đi như vậy được, cô ta nhanh chóng chạy lên, từ phía sau ôm lấy Diệp Lăng đang muốn rời đi.

“Diệp Lăng! Đừng đi!” Khuôn mặt Hàn Thanh Tâm áp sát vào lưng Diệp Lăng, thì thào nói.

“Anh có biết vì sao lúc trước em tắt điện thoại và tất cả các phương thức liên lạc khác không?”

“Đó là bởi vì, em phát hiện anh chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng em, nhưng anh đã có Lưu Xảo, em không biết phải nên làm gì bây giờ.”

“Em rất mâu thuẫn, em rất muốn cướp lấy anh, nhưng em lại sợ người khác nói lời đàm tiếu, nói em là một đứa con gái không biết an phận thủ thường.”

“Xin lỗi, em đã hoài nghi anh, nhưng anh lại vì em mà mắc phải lời nguyền Đa Tình!”

“Chỉ cần anh còn sống, đó là điều tốt nhất rồi.”

“Chỉ cần chúng ta có thể ở bên nhau, anh không quan tâm người ta sẽ nhìn chúng ta như thế nào, sẽ nói chúng ta như thế nào!”

“Chết! Cũng phải chết cùng một chỗ!”

Diệp Lăng đang đưa lưng về phía Hàn Thanh Tâm lập tức nở nụ cười, bắt được rồi!

Mạc Tinh đứng ở phía xa nhìn hai người đang giống như diễn phim Hàn, hắn ta hơi đờ ra, hai người kia đang thi đấu kĩ năng diễn xuất sao? Dường như mỗi người đều là ảnh đế ảnh hậu cả.

“Đi, chúng ta đi uống rượu!” Diệp Lăng kéo bàn tay non mềm của Hàn Thanh Tâm, cười nói.

Hàn Thanh Tâm gật đầu, hai người tới trước xe của Hàn Thanh Tâm, bắt chuyện với Mạc Tinh, đi về phía vũ trường Hoàng Triều.

Hiện tại việc kinh doanh của vũ trường Hoàng Triều rất tốt, từ sau khi Hắc Long Bang đến đây, nơi đây liền trở thành thánh địa lui tới của những tên côn đồ ở xung quanh.

Hắc Long Bang một mình chiến đấu, đánh đến mức mấy tên côn đồ không thể tự lo liệu cuộc sống được, hơn nữa họ còn dám uy hiếp tất cả quan chức cấp cao ở thành phố Đông Hải, có quyền lực rất cao.

Hơn nữa việc quan trọng nhất, chính là hiện tại vũ trường Hoàng Triều có độ bảo vệ bảo mật rất cao, ai dám đến đây gây sự chứ?

Chán sống rồi sao, ngay cả bang phái lớn nhất khu Hoa Dương cũng không dám đến đây gây sự, đừng nói cho mấy tên côn đồ nhỏ bé.

Nhóm người Diệp Lăng đi đến vũ trường Hoàng Triều, một cậu bé nhỏ tuổi vừa nhìn thấy Diệp Lăng tới liền lập tức tỏ ra kích động, đây chính là thần tượng a, tuyệt đối là thần tượng.

“Hôm nay Diệp ca sao lại rảnh rỗi đến đây thế, em sẽ đi thông báo với chị Mộ ngay!” Em trai nhỏ kia vô cùng kích động, vỗ vào vai người gác cổng bên cạnh, ý bảo hắn ta dẫn đám người Diệp Lăng vào trong trước.

Cậu bé kia là người mới tới, không hiểu vì sao tên kia lại tỏ ra kích động đến như vậy, chẳng qua có thể ở nơi đây kiếm cơm tất nhiên cũng phải có một chút năng lực quan sát.

Đã gần rạng sáng, đây lại là lúc sàn nhảy náo nhiệt nhất, Hàn Thanh Tâm nhìn thấy mọi người đang đứng trong sàn nhảy uốn éo thì lập tức tỏ ra kinh ngạc.

“Người đó...Người đó không phải là lão Vương của công ty chúng ta hay sao? Bình thường ông ta rất hay xấu hổ a, hôm nay sao lại thế này...” Hàn Thanh Tâm chỉ vào người đàn ông trung niên đang điên cuồng nhảy nhót, nói.

Diệp Lăng nhìn một chút, mỉm cười: “Rất bình thường, những thành phần đô thị tri thức này, ban ngày công việc quá áp lực, cho nên sẽ đến chỗ này phát tiết, em không cần phải kinh ngạc.”

“Huống chi, em vĩnh viễn không thể biết được một người có phải là loại mặt người dạ thú hay không, hoặc thoạt nhìn rất phóng đãng không chịu gò bó, nhưng nội tâm lại giống anh, vô cùng hoàn mỹ!”

Hàn Thanh Tâm cười mắng Diệp Lăng một câu, chẳng qua cánh tay lại ôm Diệp Lăng thật chặt, như một trang giấy bị nhìn thấu, là một cô gái, hơn nữa còn là nữ minh tinh, tất nhiên Hàn Thanh Tâm biết, không nên ràng buộc bản thân, phải thể hiện ra bộ mặt hoàn mỹ nhất của mình.

Ngồi vào khu vực ghế sa lon sang trọng, chỗ ngồi ở khu vực này cao cấp hơn chỗ ngồi ở khu vực bình thường, ba người vừa ngồi xuống, liền thấy Mộ Ngưng Hàm mặc một bộ quần áo da, vẻ mặt mỉm cười đi tới.

Nhưng khi Mộ Ngưng Hàm nhìn thấy Hàn Thanh Tâm đang ngồi ở phía sau thì liền lập tức ngẩn người, trong mắt hiện lên chút kinh diễm.

Ngẩn ra là vì tên hỗn đản này lại tìm thêm phụ nữ, kinh diễm là vì dáng dấp của cô gái kia quá đẹp, quá có khí chất, quả thực rất giống Trầm Nguyệt Tâm.

Diệp Lăng đứng dậy, kéo tay Mộ Ngưng Hàm: “Để anh giới thiệu với em, đây là Hàn Thanh Tâm, chị của em, lúc trước cô ấy bận việc, nên chưa kịp giới thiệu cho các em.”

“Thanh Tâm, đây là Mộ Ngưng Hàm, sau này sẽ là em gái của em.” Diệp Lăng lại giới thiệu cho Hàn Thanh Tâm.

Hai người đều mỉm cười, sau đó nắm tay, Mộ Ngưng Hàm cười nói với Hàn Thanh Tâm: “Chị nha, tên này có rất nhiều tâm kế, sau này chúng ta phải đề phòng anh ta mới được.”

“Đương nhiên rồi, tên đó vốn là một tên trộm a.” Hàn Thanh Tâm nhìn thấy Mộ Ngưng Hàm khách khí như vậy, trong lòng cũng buông lỏng xuống.

Hai cô đứng nói chuyện rất vui vẻ, Diệp Lăng nhờ Mộ Ngưng Hàm tìm cho Mạc Tinh một cô gái, mặt mũi không tệ.

Bình Luận (0)
Comment