Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 206 - Chương 206: Quỳ Xuống Nhận Lỗi

Chương 206: Quỳ xuống nhận lỗi

Mộ Ngưng Hàm tìm cho Mạc Tinh một cô gái khoảng chừng hai mươi tuổi, mặt mũi không tệ, rất ngọt ngào, trang điểm nhẹ nhàng.

Dáng người khỏi phải nói, chỗ nào ra chỗ đó, cần lõm có lõm, cần lồi có lồi, làn da trắng búng ra sữa, ánh đèn lộng lẫy phản chiếu thân hình quyến rũ mê người.

Bọn họ ngồi ở trên ghế sofa sang trọng, bắt đầu uống rượu, tửu lượng của Mộ Ngưng Hàm khỏi phải nói, dù sao cũng là chị đại ở đây, nếu như Diệp Lăng không dùng linh lực, sợ rằng Mộ Ngưng Hàm có thể hạ gục tám người như Diệp Lăng.

Càng không cần phải nói đến Mạc Tinh, đường đường là đại thiếu gia nhà họ Mạc, giàu có nhất thành phố Đông Hải, nếu nói hắn ta không biết uống rượu, ngay cả chó cũng không tin.

Thế là một màn uống rượu bắt đầu, Mộ Ngưng Hàm vẫn còn hơi dè dặt, chỉ thỉnh thoảng quay sang cụng ly với Mạc Tinh, thời gian còn lại đều quay sang nói chuyện với Hàn Thanh Tâm, không lâu sau hai cô gái đã biến thành đôi bạn thân nói không hết chuyện.

Diệp Lăng và Mạc Tinh uống từng ly rượu lớn, cô gái được Mộ Ngưng Hàm kêu tới cũng có tửu lượng rất tốt, không ngừng uống rượu với Mạc Tinh.

“Đến đến, uống xong ly này, chỉ còn có ba ly!” Cô gái bồi rượu tên là Tiểu Hồng, một cái tên rất tục, không hề cân xứng với khuôn mặt của cô ta.

Mạc Tinh cũng rất hào sảng, cầm ly rượu lên cụng ly, cái móng heo không ngừng xoa bóp thân thể non mềm của Tiểu Hồng, khiến cho Tiểu Hồng phải liên tục tựa vào người Mạc Tinh.

“Chậc chậc, đôi cẩu nam nữ này, xem ra tối hôm nay Mạc đại thiếu gia phải tiến hành cày cấy vất vả rồi a.” Diệp Lăng cười nhạo báng Mạc Tinh.

Mạc Tinh nghiến răng nghiến lợi: “Tất cả thức ăn ngon đều bị tên khốn nhà cậu ăn hết rồi, sao nào, không cho phép bọn này hái chút hoa dại à?”

“Đúng rồi, mọi người đều nói hoa dại rất thơm a, cậu Mạc, buổi tối hôm nay nhất định phải để em gái nhỏ này thử xem thân thể cậu có phải là đồ bỏ đi hay không nha.” Tiểu Hồng cười duyên, thân thể mềm mại như Xà Mị chui vào lòng Mạc Tinh.

Mạc Tinh cười hắc hắc, một tay trực tiếp chui vào trong quần áo của cô ta, nắn bóp khối mềm mại kia, cả người Mạc Tinh như muốn bay lên, mũi hít lấy hít để.

“Thơm! Thật thơm, hoa dại quả thật không tồi a!” Mạc Tinh cười ha ha.

Khuôn mặt Hàn Thanh Tâm đen lại: “Mạc đại thiếu gia, anh đường đường là con trai của bí thư thành phố Đông Hải, có thể chú ý hình tượng của mình một chút được hay không!”

Bí thư thành phố Đông Hải!

Tiểu Hồng vừa nghe, tròng mắt lập tức sáng rực, hóa ra người mình đang ôm có địa vị lớn đến như vậy, lúc này cô ta càng ngồi sát vào, bộ ngực cao thẳng củng vào người Mạc Tinh.

Mộ Ngưng Hàm ngồi bên cạnh cũng có chút sững sờ, vị khách mà chồng mình dẫn đến, bối cảnh cũng thật to.

Tuy rằng thường xuyên nói chuyện phiếm với Trầm Nguyệt Tâm, biết thêm rất nhiều kiến thức, thế nhưng khi đối mặt với Mạc Tinh cô ta vẫn có chút áp lực, dù sao hắn ta cũng là thái tử gia của thành phố Đông Hải, mạnh hơn Lưu Kiệt gấp hai lần a.

“Gì mà công tử chứ, không nói chuyện này nữa, chúng ta đến đây để vui chơi uống rượu mà.” Mạc Tinh xua tay.

Lúc này Tiểu Hồng đã chui trọn vào lòng hắn, vị này chính là đệ nhất kim khố a, cho dù cô ta không thể gả vào hào môn, nhưng cũng có thể từ quạ đen biến Phượng Hoàng a, chỉ cần khiến hắn ta hài lòng, cô ta liền có thể đi ngang cả thành phố Đông Hải.

Hàn Thanh Tâm lắc đầu: “Sau này không thể để Diệp Lăng làm bạn với anh ta, anh ta sẽ dạy hư Diệp Lăng.”

Mạc Tinh nghe lời này xong, lập tức dương nanh múa vuốt: “Cô nói gì đó, tôi dạy hư Diệp Lăng nhà cô? Cô đang nói đùa với tôi đó hả?”

Mấy người đấu võ mồm cười mắng, nhưng lại rất nhàn nhã, uống từng ngụm rượu, không bao lâu tất cả mọi người đều đã có chút say.

“Đừng... uống nữa, lát nữa sẽ say đó, nên về nhà nghỉ ngơi sớm đi.” Hàn Thanh Tâm ngăn Mạc Tinh và Diệp Lăng đang chuẩn bị uống tiếp.

Diệp Lăng gật đầu, Mạc Tinh cũng đồng ý, chẳng qua hắn ta ôm lấy Tiểu Hồng cười hắc hắc: “Thế nào, đi thử cùng tôi xem thân thể của tôi có được hay không?”

Tiểu Hồng vội vàng gật đầu, nói nhảm, ai lại không đồng ý chứ, đây là mơ ước của tất cả phụ nữ a, xem ra tối hôm nay cô ta phải hầu hạ vị đại gia này cho thật tốt mới được.

Mạc Tinh cười ha ha, kéo tay Tiểu Hồng đứng lên, mọi người đều rời chỗ ngồi, đi ra bên ngoài.

Nhưng mọi người vừa đi qua một khu chỗ ngồi sang trọng, đột nhiên có một cái cánh tay tráng kiện vươn ra kéo Tiểu Hồng vào trong lòng ngực mình.

“Chậc chậc, tiểu mỹ nhân, tối hôm nay đi chơi cùng anh đi? Tên nhóc đi bên cạnh em gầy như que củi, sợ rằng sẽ không thỏa mãn được em đâu!” Kẻ vừa lên tiếng là một tên đàn ông cao to, mặt mũi dữ tợn, ở trần, trên vai xăm một con rồng.

Tiểu Hồng giãy dụa, khiến cho bảy tám tên đó cười to, hắn ta càng ôm Tiểu Hồng chặt hơn.

Mạc Tinh thấy vậy lập tức giận dữ: “Tránh ra cho tôi!”

“U, sao thế nhóc con? Cậu em muốn ra tay à? Mau cút đi cho ông, nếu không thì coi chừng cái mạng nhỏ của cậu đấy!” Một tên cao to đứng dậy, dữ tợn nói.

Chân mày Diệp Lăng nhíu chặt lại, vẻ mặt lạnh băng, một đám người có mắt không tròng a.

Sắc mặt Mộ Ngưng Hàm âm trầm, dám gây sự ở vũ trường Hoàng Triều, hơn nữa còn gây chuyện với Mạc Tinh, đám người này quả thật đang tìm chết a.

“Các vị, xin hãy buông Tiểu Hồng ra, không được gây sự ở bên trong vũ trường Hoàng Triều.” Giọng Mộ Ngưng Hàm lạnh lùng.

Mấy tên đó lập tức cười ha hả: “Ô, sao thế người đẹp? Em cũng muốn tham gia cuộc vui với bọn anh à?”

“Anh xem trang phục em mặc cũng rất quyến rũ, trong lòng ngứa ngáy rồi phải không? Yên tâm đi, tối nay bọn anh nhất định khiến em thoải mái!”

“Ha ha! Nói rất đúng, đại ca nói rất đúng!”

Sắc mặt Mộ Ngưng Hàm hoàn toàn trầm xuống, đôi chân thon dài nâng lên, đá về phía tên cầm đầu.

Ba, vừa nhanh vừa mạnh, chân của Mộ Ngưng Hàm đá xuống, nhưng tên to con kia chỉ cười lạnh một tiếng, giơ cánh tay lên, chặn lại chân của Mộ Ngưng Hàm.

“Chậc chậc, còn luyện qua quyền cước a, không tệ không tệ, ông đây thích!” Vừa nói, cánh tay gã ta vừa hất ra, đẩy lùi Mộ Ngưng Hàm.

Lộc cộc, tiếng giày da đạp xuống sàn nhà, gã to con cười nhạt, chân giẫm mạnh xuống, nắm tay đấm về phía Mộ Ngưng Hàm.

Cú đánh rất mạnh, tràn đầy khí thế, nếu như bị đánh trúng, sợ rằng sẽ mất đi sức chiến đấu.

Sắc mặt Mộ Ngưng Hàm có chút ngưng trọng, vừa muốn lùi lại, đột nhiên có một bàn tay xuất hiện chặn lại cú đấm của gã đàn ông.

Kẽo kẹt, bàn tay kia đột nhiên dùng sức, gã đàn ông lập tức biến sắc, khuôn mặt trở nên tái nhợt.

“Tránh ra!” Cảm nhận được đau đớn từ bàn tay truyền đến, gã đàn ông rống to, nâng một chân lên, đá về phía Diệp Lăng.

Đông, sắc mặt Diệp Lăng âm trầm, một quả đấm khác tung ra, đánh về phía đầu gối của gã đàn ông.

Tiếng răng rắc vang lên, gã đàn ông ngã xuống, ôm chân gào khóc.

Xôn xao, xôn xao, mấy tên khác lập tức rút súng ra, nhắm vào đầu nhóm người Diệp Lăng.

Mà lúc này, người của Hội Hồng Kinh cũng đã chạy xuống, khoảng mười mấy người, bao vậy những tên đó lại.

Bầu không khí trở nên ngưng trọng, DJ cũng ngưng phát nhạc, các khách nhân đang nhảy trên sàn nhảy cũng lập tức tỏ ra sợ hãi, không dám lên tiếng.

“Quỳ xuống nhận lỗi, tao sẽ tha mạng cho bọn mày!” Diệp Lăng lạnh lùng nói, sát ý cuồn cuộn.

Bình Luận (0)
Comment