Bầu không khí trong chốc lát trở nên căng thẳng, Tiểu Hồng tránh thoát cái ôm của tên to con sau đó chạy ra trốn ở phía sau Mạc Tinh, khuôn mặt nhỏ nhắn sợ đến mức trắng bệch.
“Hội Hồng Kinh đúng không? Bọn tao là đàn em của Hồng Hồng ca ở Môi Thành, không muốn gây sự thì cút hết cho ông! Nếu không tao nhất định sẽ san bằng Hội Hồng Kinh bọn mày!”
Tên đang nằm trên đất kia điên cuồng la hét, vẻ mặt dữ tợn, đau nhức ở đầu gối và nắm tay khiến cho gã ta suýt nữa kêu lên.
Vẻ mặt Mộ Ngưng Hàm khẽ động, Hồng Hồng ca của Môi Thành, đó là con chim lớn của thế giới ngầm ở Hoa Hạ, nghe đồn rằng hắn ta có người ở Thủ Đô chống lưng, cho nên trong nhiều năm qua hắn ta chưa thất bại bao giờ.
Không chỉ riêng thành phố Đông Hải, mà bất cứ thành phố nào trong nước, một khi nghe tới đại danh Hồng Hồng ca đều phải kính nể.
Nhưng mà, chỉ cần là thủ hạ của Hồng Hồng ca, liền có thể tùy ý làm bậy như vậy sao?
“Cho dù bọn mày là đàn em của Hắc Hắc ca, hôm nay cũng phải đếm một hai ba cho ông, nếu không, bọn mày không xong với ông đâu!”
Người vừa lên tiếng là Mạc Tinh, hắn ta đương nhiên biết Hồng Hồng của Môi Thành, chẳng qua là chị gái của của Hồng Hồng ca gả cho một vị Hồng Nhị Đại ở Đế Đô, nhưng đối với Mạc Tinh mà nói, điều này cũng chẳng nhằm nhò gì.
Nhà họ Mạc là quái vật lớn ở Hoa Hạ, tổ chức nào dám động đến Mạc Tinh?
Anh em trong Hội Hồng Kinh cũng ồn ào kêu to, gì mà Hồng Hồng ca của Môi Thành cơ chứ, đây là thành phố Đông Hải, trong lòng bọn họ Mộ Ngưng Hàm và Diệp Lăng chính là thần, ai cũng không được động đến bọn họ.
“Nếu Hội Hồng Kinh các người đã không nể mặt Hồng Hồng ca như vậy, vậy đừng trách anh em bọn tôi không khách khí!” Một trong những tên đó lạnh nhạt nói.
Diệp Lăng vừa muốn nói, thì Mạc Tinh đã ngăn cản: “Chuyện này cứ giao cho tôi, nếu như cả chuyện này cũng cần cậu xử lý, vậy tôi đây không còn là đàn ông nữa rồi.”
Lời này vừa nói ra, Diệp Lăng cũng không miễn cưỡng nữa, không cần biết có phải là người phụ nữ của mình hay không, nhưng bị người khác lôi đi trước mặt mình, là đàn ông đều sẽ cảm thấy rất nhục nhã, đây là vấn đề tôn nghiêm.
“Ông đây cho bọn mày chết một cách minh bạch!” Mạc Tinh cười nhạt, lấy điện thoại ra bấm số gọi đi.
Điện thoại vừa thông, Mạc Tinh liền nói thẳng: “Bảo tên Hồng Hồng ca của Môi Thành trong vòng một phút gọi điện thoại cho tôi ngay, nếu không ông đây sẽ phá hủy tổ chức chó má của hắn!”
Mấy tên đang cầm súng đều sững sờ, lập tức cười nhạt: “Chậc chậc, giả bộ y như thật a, đúng là tự cho mình là nhân vật lớn, nếu Hồng Hồng ca gọi điện thoại xin lỗi mày, ông đây liền quỳ xuống dập đầu nhận lỗi với mày!”
“Dập đầu? Mày nghĩ cũng thật đơn giản.” Mạc Tinh cười nhạt.
Mọi người đều đang đợi, thời gian từng giây trôi qua, ngay lúc một phút sắp hết, điện thoại của Mạc Tinh đột nhiên vang lên.
Mấy tên to con kia đều đồng loạt chấn động, chẳng lẽ là Hồng Hồng ca gọi điện thoại tới?
Không thể, những cục trưởng kia khi nhìn thấy Hồng Hồng ca đều tỏ ra rất khách khí, Hồng Hồng ca sao có thể vì một thanh niên trẻ mà tự mình gọi điện thoại đến, hơn nữa trong khoảng thời gian này, Hồng Hồng ca luôn tắt điện thoại, nếu không phải người thân thì sẽ không liên lạc được với hắn ta.
Mạc Tinh nhận điện thoại, bật loa ngoài, một giọng khàn khàn từ bên trong điện thoại phát ra: “Đã muộn như vậy, không biết cậu Mạc tìm tôi có việc gì hay không ?”
Đông, sắc mặt những tên đang cầm súng kia lập tức trầm xuống, đúng là Hồng Hồng ca, bọn họ đồng loạt biến sắc, sao có thể như thế được.
Nhìn thấy sắc mặt đám người kia thay đổi liên tục, Mạc Tinh cười nhạt: “Tìm anh có chuyện gì à? Hiện tại Hồng Hồng ca đúng là lợi hại a, đàn em của anh cũng dám tranh giành phụ nữ với tôi, hơn nữa còn dùng súng chĩa vào đầu tôi.”
“Nếu không phải bản lĩnh của bạn của tôi giỏi, chỉ sợ đại danh của Hồng Hồng ca đã truyền khắp Thủ Đô rồi.”
Ahhh, bên kia điện thoại hít vào một ngụm khí lạnh: “Cậu Mạc nói gì vậy, cho tôi thêm vài lá gan tôi cũng không dám để đàn em đi tranh giành phụ nữ với cậu, tôi nghĩ việc này nhất định là hiểu lầm rồi.”
“Bọn họ là ai, liệu có phải có người cố ý giả mạo đàn em của tôi, sau đó đến chia rẽ quan hệ của hai chúng ta hay không?”
Hồng Hồng ở bên kia điện thoại cũng rất kinh hãi, hắn ta dựa vào chị gái mới có thể đứng vững gót chân ở Hoa Hạ, nhưng cũng không phải là kẻ mạnh nhất, dù sao cũng có rất nhiều người anh rể không dám động tới, trong đó có nhà họ Mạc.
“Nói đi, rốt cuộc bọn mày là ai!” Mạc Tinh đưa di động đến gần mấy tên to con kia, dữ tợn cười.
Đám người kia đều chật vật nuốt nước miếng, lúc này bọn họ mới nhận ra mình đã gây ra họa lớn, thậm chí còn gây họa cho Hồng Hồng ca.
“Rốt cuộc bọn mày là ai! Vì sao lại giả mạo là người của tao, thật to gan, bọn mày cho rằng Hồng Hồng tao là kẻ ăn chay hả!”
Giọng Hồng Hồng ca âm trầm, chứa đầy sát ý, nếu quả thật có người cố ý giả mạo để giá họa cho hắn, vậy hắn cũng chịu oan quá rồi.
“Đại ca... Em... Em là Hổ Tử!” Tên côn đồ bị Diệp Lăng đánh lúc nãy được người khác đỡ đứng dậy, ngập ngừng nói.
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc, vài giây sau truyền đến một tiếng thở dài: “Bọn mày gây ra họa lớn rồi!”
Sau đó, Hồng Hồng ca lại nói: “Mạc thiếu, những người này đúng là người của tôi, thế nhưng bọn họ hoàn toàn không biết Mạc thiếu, hơn nữa bọn họ cũng không phải cố ý, Mạc thiếu muốn trừng phạt họ như thế nào, cậu cứ nói.”
Cúi đầu, đường đường là Đại Ưng của Môi Thành, Đại Ưng của thế giới ngầm ở Hoa Hạ, Hồng Hồng ca vậy mà lại cúi đầu.
Mấy tên to con kia không thể nào tin tượng được, người thanh niên trước mặt này, rốt cuộc có bối cảnh hùng hậu đến như thế nào.
“Tôi muốn trách phạt họ như thế nào? Làm sao tôi dám a, bọn họ là người của Hồng Hồng ca nha, Mạc Tinh tôi là cái thá gì, trong mắt Hồng Hồng ca tôi cũng chỉ là một tên dễ bắt nạt mà thôi.” Mạc Tinh cười nhạt.
Diệp Lăng không nói gì, dù sao hiện tại Mạc Tinh cũng đang làm chủ sự việc này, giọng khách át giọng chủ sẽ không tốt.
Hồng Hồng ca ở phía bên kia liên tục xấu hổ cười: “Mạc thiếu nói gì vậy, Hồng Hồng tôi sao dám không để Mạc thiếu ngài vào mắt chứ, ngài muốn làm thế nào cứ việc nói, giết hay không giết đều dựa vào một câu nói của ngài!”
Lộp bộp, tay của những tên đang cầm súng run lên, súng trong trong lộp bộp rơi xuống đất, phát ra âm thanh đùng đùng.
“Nghe thấy không, đám người Hổ Tử của anh vẫn còn đang cầm súng chĩa vào tôi đây này, làm sao tôi dám giết bọn họ chứ, tôi là một công dân tuân thủ pháp luật a, nhưng nếu bọn họ đã là người của Hồng Hồng ca, vậy anh hẳn nên đến đây một chuyến chứ nhỉ?” Mạc Tinh cười lạnh.
“Bây giờ là rạng sáng không giờ, trước tám giờ sáng mai, tôi đợi anh, nếu như anh không đến, tôi không dám động vào Hồng Hồng ca, nhưng mấy tên này, tôi muốn bọn họ cõng lên người vài cái án mạng.” Mạc Tinh thản nhiên nói.
Mọi người giật mình, từ Môi Thành đến thành phố Đông Hải sấp sỉ 2000 cây số a, tám tiếng đồng hồ, Hồng Hồng ca có thể tới kịp sao?
“Đi! Tôi lập tức đến đó, Mạc thiếu ngài đại nhân có đại lượng, tha cho tôi một mạng.” Hồng Hồng ca ăn nói khép nép.
Mạc Tinh nở nụ cười: “Được, Hồng Hồng ca thật hào sảng, tôi ở Vũ trường Hoàng Triều đợi anh, còn mấy tên kia, ra quỳ ở trước cửa sàn nhảy, anh thấy có được không?”
“Hổ Tử! Mấy người lăn ra cửa quỳ cho tôi, ai dám không nghe, thì coi chừng một nhà già trẻ của các người đó!”
Hồng Hồng hung thần sát khí nói, lúc này, đã kéo cả hắn ta vào cuộc rắc rối, Hồng Hồng ca đâu còn quan tâm tình nghĩa anh em gì nữa!
Mạc Tinh cúp điện thoại, nhìn khuôn mặt tái nhợt của mấy tên kia: “Sao nào các vị đại ca, còn ngang bướng không?”