Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 208 - Chương 208: Hết Ngang Bướng Rồi

Chương 208: Hết ngang bướng rồi

Mạc Tinh vô cùng tức giận, giọng nói chưa đầy hỏa khí, sắc mặt âm trầm.

Mấy tên đàn em của Hồng Hồng ca ở phía đôi diện không ngừng phát run, không dám hó hé một câu.

“Nói cho bọn mày biết, đừng quá đề cao bản thân, nói cho cùng cũng chỉ là những con chó của tên Hồng Hồng kia mà thôi, hiện tại ông đây một lòng hướng thiện, nếu là trước đây thì ông đây đã làm thịt chúng mày rồi!” Mạc Tinh hung ác nói.

Thật ra lời hắn ta nói đều là lời nói dối, hắn ta một lòng hướng thiện?

Cái rắm, hắn ta chỉ sợ sẽ bôi đen danh tiếng của cha mình, hiện tại cha hắn ta đang trong giai đoạn quan trọng nhất, liên quan đến việc có thể tăng thêm một bước tiến hay không, danh chính ngôn thuận trở thành người lãnh đạo.

Mấy tên côn đồ kia trở nên khúm núm, đâu còn sự kiêu ngạo như ban nãy.

“Mau ra trước cửa quỳ cho tao, ai dám đứng lên, đừng trách ông đây tâm ngoan thủ lạt!” Mạc Tinh lạnh giọng quát.

Bảy tám tên côn đồ vội vàng gật đầu, sắc mặt tái nhợt đi ra cửa quỳ xuống, cúi đầu, trong lòng kinh hãi.

“Mọi người cứ vui chơi thỏa thích, hôm nay tôi đãi!” Mạc Tinh vung tay lên, nhìn về phía vũ trường Hoàng Triều nói.

Đoàn người đang im lặng lập tức sôi trào, vui mừng hô to, khuôn mặt Mạc Tinh phấn khởi, ra vẻ nhà giàu, dĩ nhiên, chút tiền ấy không là gì với hắn ta cả.

“Em dâu, em tính rẻ một chút nha.” Mạc Tinh nhìn về phía Mộ Ngưng Hàm cười nói.

Mộ Ngưng Hàm mỉm cười: “Chỉ cần thiếu một xu thôi, hôm nay Mạc đại thiếu gia đừng mơ có thể rời khỏi vũ trường Hoàng Triều!”

Nói xong, Mộ Ngưng Hàm kéo Hàn Thanh Tâm đi lên lầu hai, để lại ba người Diệp Lăng, Mạc Tinh và Tiểu Hồng.

Ngồi trên ghế sofa, Mạc Tinh cảm thấy bản thân soái khí ngút trời, ôm Tiểu Hồng bĩu môi nói: “Thế nào! Ông đây rất đàn ông đúng không? Anh cho em biết, đây là do anh tốt tính, nếu là trước đây, anh đã sớm đánh chết bọn họ rồi.”

“Ừ! Anh thật đàn ông!” Tiểu Hồng ôm chặt lấy hông Mạc Tinh, ngọt ngào nói.

Diệp Lăng thở dài: “Được rồi đôi cẩu nam nữ này, muốn làm gì thì nhanh đi làm đi, đừng ở đây khoe ân ái, trên lầu hai có phòng trống đó.”

“Tiểu Hồng a, em đừng đè chết Mạc thiếu gia của chúng ta nha, trên người cậu ta cũng chỉ có một chút nguyên khí đó thôi.”

Khuôn mặt Tiểu Hồng đỏ lên: “Sao có thể a, Mạc thiếu nhất định sinh long hoạt hổ lại linh hoạt, nguyên khí rất đầy đủ a, huống chi em còn có thể bổ sung nguyên khí, kĩ năng cũng rất tốt nha.”

Tiểu Hồng cũng không ngại mất mặt,nếu như cần mặt mũi thì sao có thể làm tốt chuyện này được.

Mạc Tinh cười hắc hắc: “Yên tâm đi, hầu hạ anh chu đáo, anh sẽ giới thiệu cho em một công việc tốt khác!”

Vừa nói, Mạc Tinh vừa chỉ vào Diệp Lăng: “Cậu cứ chờ xem, tôi đi nghỉ ngơi trước đây, ha ha, tám giờ sáng mai, chúng ta chờ tên Hồng Hồng tự cao tự đại kia đến.”

Diệp Lăng cười mắng một câu cút đi, hai người sóng vai đi lên lầu hai, lưu lại một mình Diệp Lăng, cầm chai bia lên uống một ngụm, nhìn Mộ Ngưng Hàm và Hàn Thanh Tâm đi vào phòng, đáy mắt hiện lên lửa nóng.

Răng rắc, tia sét đánh ngang qua bầu trời, mưa bắt đầu rơi xối xả, bầu trời sáng sớm bị cái lạnh tập kích, mưa dông kéo đến.

Mà ở trước cửa vũ trường Hoàng Triều, mấy tên côn đồ đang quỳ ở đó đồng loạt nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không dám nhúc nhích.

Tên côn đồ cầm đầu, hằng năm về nhà đón Tết cũng không quỳ trước bàn thờ Tổ tông quá một phút, lúc này lại không dám đứng dậy, trong lòng không khỏi tức giận.

“Đại ca! Không bằng chúng ta liều mạng đi!” Một tên côn đồ không chịu nổi nỗi khuất nhục này, thấp giọng gầm lên.

Tên cầm đầu lắc đầu: “Không suy nghĩ cho mình, cũng nên suy nghĩ cho người thân chứ?”

Mọi người đều ngẩn ra, đúng vậy, người thân của bọn họ đều đang ở Môi Thành, nếu hôm này bọn họ vì kích động mà làm ra việc dại dột, sợ rằng người đầu tiên không bỏ qua cho bọn họ chính là Hồng Hồng ca.

Đúng, bọn họ có thể trốn, nhưng người thân của họ thì sao, Hồng Hồng ở Môi Thành một tay che trời, chỉ cần một cái nhấc tay liền có thể khiến cho bọn họ cửa nát nhà tan.

“Hết cách rồi, họa là do chúng ta gây ra, Hồng Hồng ca cũng đã xem như nể tình nghĩa anh em, chúng ta không nên gây thêm rắc rối cho Hồng Hồng ca nữa!” Tên cầm đầu thấp giọng nói.

Những người khác cũng gật đầu, không có biện pháp a, bọn họ có thể bỏ mạng nơi đất khách, nhưng người thân của bọn họ lại không thể, hơn nữa nếu bọn họ kích động làm ra việc dại dột, sợ rằng kết quả còn tệ hơn hiện tại.

Thủ đoạn của Hồng Hồng ca vô cùng tàn nhẫn, hơn nữa thế lực của Hồng Hồng ca mạnh như vậy, trừ phi bọn họ xuất ngoại, nếu không chỉ có một con đường chết.

Hơn nữa vẫn còn một việc mà tên côn đồ cầm đầu chưa nói, chính là hiện tại súng của bọn họ đều đã bị lấy đi, lấy thực lực của bọn họ, sợ rằng căn bản không đả thương được người thanh niên vừa đánh bọn họ kia.

Rào rào, dưới mưa to gió lớn, mấy bóng người thẳng tắp quỳ trên đất, không dám di chuyển.

Một tiếng đồng hồ sau, những vị khách từ trong sàn nhảy đi ra, nhìn bọn họ chỉ trỏ, những người này đều nhận ra những người đang quỳ là những kẻ vừa mới rút súng trong sàn nhảy.

Nhìn bọn họ ngoan ngoãn quỳ như vậy, mọi người lại càng thêm kính sợ vũ trường Hoàng Triều.

Xem ra sau này có bị đánh chết cũng không thể đến vũ trường Hoàng Triều gây sự a, nếu không bọn họ cũng sẽ giống như những kẻ đang quỳ ở kia.

“Nhìn cái gì mà nhìn, coi chừng ông đây giết cả nhà chúng mày!” Một tên côn đồ không nhịn được rống to.

Bọn họ không dám chọc đến nhóm người Mạc Tinh, nhưng bọn họ cũng không phải là kẻ có thể tùy tiện chọc đến, trên tay bọn họ đều đã mang rất nhiều mạng người, sát khí trên người đủ để khiến người thường không dám nhúc nhích.

Trong sàn nhảy đã vơi đi nửa lượng khách, chỉ còn một số ít người vẫn đang điên cuồng lắc lư.

Diệp Lăng uống thêm vài chai bia, ngọn lửa trong lòng càng lớn, hắn cười hắc hắc, đi lên lầu.

Kẽo kẹt, Diệp Lăng tiến vào căn phòng mà hai cô gái đi vào lúc nãy, đây là một phòng kép, bên ngoài là phòng tắm và phòng tiếp khách, bên trong là phòng ngủ.

Trong phòng khách không có một bóng người, hai cô gái đang ngủ ở trong phòng, chẳng qua Mộ Ngưng Hàm là người luyện võ, thính lực rất tốt, cho nên vừa nghe tiếng bước chân cô ta đã tỉnh lại

“Xuỵt, qua đây.” Diệp Lăng rón rén nói, Mộ Ngưng Hàm dường như biết Diệp Lăng muốn làm gì, sắc mặt lập tức đỏ lên.

Đi ra phòng khách, Diệp Lăng lập tức ôm lấy Mộ Ngưng Hàm, một tay sờ lên khuôn ngực, một tay thuần thục cởi quần áo Mộ Ngưng Hàm.

“Đừng ở chỗ này!” Mộ Ngưng Hàm nhìn Hàn Thanh Tâm đang nằm trên giường, thấp giọng nói.

Diệp Lăng gật đầu, ôm Mộ Ngưng Hàm đi vào nhà tắm, gấp gáp cởi bỏ hết quần áo của Mộ Ngưng Hàm.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Ngưng Hàm, nhị đệ của Diệp Lăng lập tức ngẩng đầu lên, vô cùng hùng dũng, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

Dường như Mộ Ngưng Hàm cũng đã động tình, không ngừng hôn lên người Diệp Lăng, một tay sờ soạng khắp người Diệp Lăng.

Diệp Lăng không nhịn được nữa, xoay người Mộ Ngưng Hàm lại, thắt lưng đẩy về phía trước, từ phía sau tiến vào khu rừng bí mật ấm áp kia.

Một cảm giác nóng ấm bao bọc lấy, Diệp Lăng thoải mái đến mức hừ ra tiếng.

Phốc phốc, vòi tắm hoa sen bị Diệp Lăng đụng vỡ, nước rơi xuống thân thể hai người, rất nhẹ nhàng, rất tình cảm.

Phốc phốc, kích tình bắn ra bốn phía, xuân ý dạt dào, thân thể hai người dính chặt vào một chỗ, cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của nhau, vô cùng phấn khích.

Bình Luận (0)
Comment