Hàn Thanh Tâm vừa mới lim dim ngủ, đột nhiên cảm giác có âm thanh lạ, bình thường giấc ngủ của cô ta không sâu, chỉ cần có tiếng động lớn một thôi cũng sẽ khiến cô ta tỉnh dậy.
Xoa đôi mắt nhập nhèm, Hàn Thanh Tâm ngồi dậy, nhìn thấy phòng tắm có bóng người, cô ta có hơi nghi hoặc.
“Chị Ngưng Hàm, là chị sao?” Hàn Thanh Tâm hỏi.
Mặc dù Diệp Lăng bảo Mộ Ngưng Hàm gọi Hàn Thanh Tâm là chị, nhưng sau khi hai người nói cho nhau biết tuổi thật, bọn họ quyết định sẽ xưng hô dựa theo tuổi tác.
Mộ Ngưng Hàm đang chìm đắm trong khoái cảm mà Diệp Lăng mang đến, căn bản không nghe thấy giọng của Hàn Thanh Tâm, dù sao tiếng của vòi hoa sen cũng đã đè ép mất tiếng của Hàn Thanh Tâm rồi.
Nhưng Diệp Lăng lại nghe được, nhưng hắn đang trong giây phút cao trào nên đâu thèm quan tâm, ngược lại còn khiến hắn trở nên hưng phấn hơn.
Bịch, eo Diệp Lăng bỗng nhiên dùng sức đỉnh một cái, nhị đệ lập tức tiến đến chỗ sâu nhất của Mộ Ngưng Hàm, thân hình Mộ Ngưng Hàm cứng đờ, lập tức phát ra một tiếng rên thống khổ.
Hàn Thanh Tâm ngẩn người, vội vàng xoay người chạy về giường, cầm lấy chăn trùm kín người, ngay cả đầu cũng không lộ ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
“Chẳng lẽ bọn họ đang làm việc đó ư?” Hàn Thanh Tâm nhỏ giọng thì thào.
Tuy Hàn Thanh Tâm vẫn là thiếu nữ chưa có kinh nghiệm, nhưng cô ta cũng không ngốc a, trong xã hội ngày nay còn có cô gái nào không hiểu chuyện đó ư?
E rằng ngay cả những cô bé học trung học cũng đã hiểu rồi? Dù sao thế hệ 10x cũng rất điên cuồng a.
“Nhưng mà, giọng của chị Ngưng Hàm có vẻ như rất thống khổ a, không phải bọn họ nói làm chuyện đó rất sướng sao?”
Hàn Thanh Tâm suy nghĩ miên man, sau đó lập tức ngẩn người, vỗ đầu mình, cô ta đang nghĩ cái gì vậy, sao cô ta lại nghĩ đến chuyện xấu hổ như vậy chứ.
Nhưng mà, cô ta thật sự rất hiếu kỳ a, ai nha, tò mò hại chết mèo, trong đầu Hàn Thanh Tâm không ngừng hiện ra hình ảnh hai người đang làm chuyện đó.
Chỗ tư mật giữa hai chân đã ươn ướt, Hàn Thanh Tâm kẹp chặt hai chân, sắc mặt đỏ bừng, dường như sắp nhỏ ra máu.
“Thực muốn chết a! Sao mình lại nghĩ như vậy chứ, Diệp Lăng thật hư, rõ ràng biết mình ở trong phòng vậy mà vẫn làm ra chuyện như vậy, đúng là đồ xấu xa!” Hàn Thanh Tâm ôm chặt lấy hai chân.
Cúi đầu xuống, Hàn Thanh Tâm nhìn bộ ngực mà cô ta vẫn rất tự hào, ngón tay nhẹ nhàng đụng vào, cả người giống như bị điện giật một cái, ngón tay vội vàng bỏ ra.
Loại cảm giác này, thật là kỳ diệu a, mặt Hàn Thanh Tâm càng đỏ hơn, nhưng ngón tay dường như không nghe theo sự sai khiến của cô ta, vẫn tiếp tục sờ lên bộ ngực, nhẹ nhàng chạm vào, cảm giác rất mềm mại.
“Có phải tất cả phụ nữ đều rất mẫn cảm không?” Hàn Thanh Tâm tự hỏi, đôi chân khép chặt hơn, phía dưới càng nóng.
Mà bên trong phòng tắm, kích tình đã đến đỉnh điểm, Diệp Lăng điên cuồng ra vào, Mộ Ngưng Hàm đã hoàn toàn phóng thích bản thân, lớn tiếng kêu rên.
Âm thanh mị hoặc không ngừng truyền ra ngoài phòng tắm, thân thể Hàn Thanh Tâm không ngừng uốn éo, như một con rắn, quyến rũ mê người.
Hàn Thanh Tâm cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, thời gian giống như đã ngừng lại, nhưng cô ta vẫn đang đắm chìm trong thế giới của chính mình, áo đã cởi ra, nội y cũng tuột xuống dưới cánh tay.
Quần cũng đã biến mất, đôi chân trắng nõn quấn lấy nhau, không ngừng uốn éo.
Đột nhiên, một bàn tay nóng bỏng chạm vào da thịt Hàn Thanh Tâm, Hàn Thanh Tâm giống như một con chim nhỏ bị kinh hách, lập tức xoay người kêu lên.
“Một mình làm có phải rất khó chịu không?” Diệp Lăng lên tiếng, hắn giống như một con cá chạch chui vào ổ chăn của Hàn Thanh Tâm.
“Đi ra ngoài nhanh lên! Nhanh lên! Thật xấu hổ!” Hàn Thanh Tâm muốn đẩy Diệp Lăng ra ngoài.
Sao Diệp Lăng có thể để Hàn Thanh Tâm đẩy mình ra, vịt đã dâng đến miệng, nếu còn để nó bay đi, vậy thì hắn cũng thật vô dụng.
Vươn một cánh tay kéo Hàn Thanh Tâm vào lòng, tay kia sờ lên bộ ngực của Hàn Thanh Tâm, một dòng điện lập tức truyền khắp người Hàn Thanh Tâm.
Thân thể Hàn Thanh Tâm cứng đờ, phát ra một tiếng rên trầm thấp, khiếp cho Diệp lăng càng thêm nhiệt huyết sôi trào.
Hắn đè lên người Hàn Thanh Tâm, hôn lên môi Hàn Thanh Tâm, đôi tay như chứa đầy mà lực, gợi ra dục vọng nguyên thủy nhất của Hàn Thanh Tâm.
“Cục cưng, cho anh được không?” Diệp Lăng thì thầm bên tai Hàn Thanh Tâm.
Đầu Hàn Thanh Tâm đã hạ thấp đến ngực, cô ta gật đầu, Diệp Lăng như nhận được thánh chỉ, nhị đệ trực tiếp đi vào.
A!
Hàn Thanh Tâm phát ra một tiếng sợ hãi, một cảm giác đau đớn bao trùm cả người, nhưng cùng với nó, là một cảm giác kì diệu không thể miêu tả bằng lời.
Chiếc giường phát ra tiếng cót két, Hàn Thanh Tâm càng lúc càng khó có thể khống chế được tâm trạng của mình, thậm chí sau đó cô còn lật người chuyển sang tư thế cưỡi ngựa, vô cùng điên cuồng.
Trong chốc lát, cả căn phòng tràn ngập xuân sắc, mùi vị ái muội lan rộng cả căn phòng.
Bảy giờ sáng hôm sau, những giọt mưa trôi từ mái hiên rơi xuống đất, mưa cả đêm qua khiến cho hệ thống nước ngầm của thành phố này có chút quá tải.
Trên mặt đất có rất nhiều vũng nước, hơn nữa mọi người còn phát hiện, đám côn đồ kia vẫn đang quỳ trước cửa vũ trường Hoàng Triều.
Có cảnh sát đi tuần tra chạy đến, dù bọn họ có khuyên nhủ như thế nào, đám người kia vẫn không chịu đứng lên, hơn nữa sau khi tuần cảnh hỏi bọn họ có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không, mấy tên côn đồ kia còn tức giận quát tuần cảnh đừng xen vào chuyện người khác.
Khá lắm, chọc tức tuần cảnh, bọn họ quỳ đến chết cũng đáng, mấy tên ngu, kéo bọn họ đứng lên mà bọn họ lại không chịu.
Nhưng những người đó không biết rằng, nếu mấy tên kia dám đứng dậy, sẽ có chuyện lớn xảy ra ngay, bọn họ gánh không nổi trách nhiệm này a.
Mà bên trong vũ trường Hoàng Triều, Diệp Lăng mỉm cười nhìn Hàn Thanh Tâm đang ngủ say, tối hôm qua cô nhóc này quá mức nhiệt tình, bọn họ làm tận hai lần, hông của Diệp Lăng xém chút nữa bị cô ta đè gãy.
Mặc quần áo sau đó rời giường, Diệp Lăng ra tới cửa liền phát hiện Mạc Tinh đang cười tủm tỉm nhìn cửa phòng của mình, Tiểu Hồng và Mộ Ngưng Hàm đang ngồi ở phía dưới.
“Rời giường rồi hả người anh em? Chậc chậc, tôi thật hâm mộ diễm phúc của cậu nha! Nó thật khiến ông đây khó chịu!” Mạc Tinh nói đùa.
Diệp Lăng bĩu môi: “Sao không hâm mộ chết cậu luôn đi, cậu là tên khốn kiếp, ngày hôm qua Tiểu Hồng hầu hạ cậu không tốt sao?”
“Nha! Vậy cậu hỏi Tiểu Hồng đi, bản lĩnh của ông đây thế nào, tôi không nói khoác đâu, tên nhóc phía dưới của tôi rất lợi hại đó, chỉ đâu đánh đó.” Mạc Tinh cao ngạo nói.
Diệp Lăng thở dài một hơi: “Chỉ chó có đánh chó không?”
“Cút đi!” Mạc Tinh đi tới cạnh Diệp Lăng tát một cái.
Mộ Ngưng Hàm múc đưa Diệp Lăng một bát cháo nhỏ: “Uống chén cháo đi, bồi bổ thân thể.”
“Ai, nhìn đãi ngộ của cậu đi, cô gái nhỏ này của tôi lại không biết nói những câu ấm lòng đó nha.” Mạc Tinh lắc đầu thở dài.
Tiểu Hồng bò lên người Mạc Tinh: “Tiểu nữ chỉ cần hậu hạ công tử thật tốt là được rồi. Tối hôm nay công tử phải thương hoa tiếc ngọc một chút nha.”
“Yên tâm đi!” Hai mắt Mạc Tinh tỏa ánh sáng, chảy nước miếng nói.
Diệp Lăng lắc đầu: “Cậu đó, sớm muộn gì cũng tinh tẫn nhân vong!”
Ngay lúc này, một người trong Hội Hồng Kinh chạy tới: “Chị Mộ, anh Diệp, tên Hồng Hồng gì đó tới rồi!”
Mấy người vừa nghe, lập tức cười lạnh.
“Đi, nhìn xem Hồng Hồng ca nổi tiếng kia lợi hại đến mức nào, có phải có chín cái đầu hay không!”
Mạc Tinh ôm Tiểu Hồng tiêu sái đi ra cửa.