Bên ngoài vũ trường Hoàng Triều, một chiếc xe Ferrari màu đổ đầy bụi bặm đang đậu ở đó, đứng cạnh xe là một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi, sắc mặt hơi uể oải, tóc tai hơi mất trật tự.
Vị này chính là Hồng Hồng ca nổi tiếng ở Môi Thành, ở Môi Thành một câu nói của hắn còn có uy lực hơn lão đại, được xưng là ông vua đất Môi Thành.
Một con người cuồng ngạo như thế, trong tám tiếng đồng hồ phải lái xe từ Môi Thành đến thành phố Đông Hải, gần 2000 cây số, khiến cho chân ga của Hồng Hồng ca xém chút hỏng.
Hiện tại sắc mặt của Hồng Hồng ca trắng bệch lại thêm chút buồn nôn, xe của hắn ta là Ferrari Enzo, tốc độ cao nhất là 365 km/ giờ, tối hôm qua chiếc Ferrari này của hắn đã gần như đã dùng hết sức lực của nửa đời sau để chạy.
Tám tiếng đồng hồ, gần 2000 km, tài xế riêng của Hồng Hồng ca, được mệnh danh là Tam Lang liều mạng mười tám khúc cua, bây giờ vẫn còn đang ở trong con hẻm nôn mửa, càng chưa nói đến Hồng Hồng ca, có thể chống đỡ đến hiện tại, ý chí cũng đã rất ngoan cường rồi.
“Mấy tên hỗn đản chúng mày! Tụi bây gây ra họa lớn rồi!” Hồng Hồng chỉ vào mấy tên đang quỳ trên đất, mắng.
Hồng Hồng gấp gần chết, nửa đêm đang ở nhà ôm người đẹp, chớp mắt một cái đã bị gọi đến thành phố Đông Hải, lái xe gần 2000 cây số, không có giải thưởng thì thôi, đằng này còn phải nghe mắng.
“Hồng Hồng ca! Bọn em sai rồi, bọn em không muốn nhìn Hồng Hồng ca nhận lỗi với người khác, bọn em quyết định sẽ giết hắn, sau đó đi đầu thú, Hồng Hồng ca yên tâm, bọn em sẽ không để chuyện này liên lụy đến anh đâu.”
Một tên côn đồ cắn răng, quỳ cả đêm khiến mắt hắn ta chứa đầy tơ máu, hắn ta chưa bao giờ chịu nhục nhã như thế này, ở Môi Thành hắn ta chính là con cua, mỗi ngày đi ngang về dọc.
Bây giờ đến thành phố Đông Hải, lại bị người khác làm nhục trong một sàn nhảy nho nhỏ, thật quá mất mặt.
Sắc mặt Hồng Hồng lập tức đen xuống: “Đều câm miệng cho tao! Lát nữa an phận một chút, nếu không tao sẽ không tha cho bọn mày đâu, vị kia có bối cảnh rất lớn, tụi mày bớt gây rắc rồi cho tao!”
“Nếu không tại tụi mày đã theo tao nhiều năm, lại lập được nhiều công lao thì tao cũng không thèm từ Môi Thành chạy tới đây, trực tiếp tìm người làm thịt chúng mày là xong!”
Hồng Hồng hung ác nói, viền mắt mấy tên kia cũng trở nên đỏ hoe, đại ca thật tốt, trọng tình trọng nghĩa, sau này nhất định phải hết lòng vì đại ca, chết cũng cam tâm tình nguyện.
Hồng Hồng vừa đấm vừa xoa, đồng thời khiến bọn hắn cảm động, cam tâm tình nguyện làm việc cho mình.
Vừa lúc đó, đám người Diệp Lăng cũng đi ra, mặt Mạc Tinh đen lại, nhìn Hồng Hồng lớn hơn hắn ta gần mười tuổi, cười lạnh một tiếng.
“U, đây không phải là Hồng Hồng ca của Môi Thành sao, sao nào, lăn lộn nhiều năm ở Môi Thành như vậy, muốn lên trời rồi phải không, bây giờ thủ hạ của anh còn dám chạy đến thành phố Đông Hải làm loạn.”
“Cũng may đầu của tôi cứng, nếu không đại danh của Hồng Hồng ca đã truyền khắp Thủ Đô rồi, bắn bể đầu Mạc Tinh tôi, chỉ sợ người anh rể kia của anh cũng sẽ chịu liên lụy đi?”
“Anh đừng khó chịu trong lòng a, nếu cảm thấy không được nữa thì tôi liền gọi điện thoại cho anh rể của anh, tuy tôi còn trẻ, nhưng nếu tôi đã gọi thì ông ta cũng phải nể mặt tôi mà đến, đúng không?”
Mạc Tinh cắn răng, giọng nói châm chọc, lời hắn ta nói khiến Hồng Hồng hoảng sợ, địa vị của Mạc Tinh quá lớn, hơn nữa cha của hắn ta, Mạc Tử Đạo lại là người lãnh đạo đứng đầu ở đây, cho nên hiện tại không ai dám đến trêu chọc hắn ta cả.
Hơn nữa tuy rằng anh rể Hồng Miêu của hắn ta là Hồng Nhị Đại ở Thủ Đô, nhưng sự nghiệp cũng không sánh được với nhà họ Mạc, đừng nói đến những thứ khác, nếu Mạc Tinh thật sự gọi cho anh rể, nói cho anh rể hắn ta biết chuyện này, anh rể hắn ta nhất định sẽ đi đến đây.
“Mạc thiếu, đừng nên nói nhiều như vậy nữa, cậu muốn xử lý mấy tên này như thế nào, tôi cũng tuyệt đối không phản bác.” Hồng Hồng vừa nói, vừa nâng một chân lên, đá vào đầu gối tên quỳ ở gần mình nhất.
Phanh, cú đá mạnh đến mức khiến tên kia ngã lăn quay ra đất, nhưng tên đó vẫn cố gắng bò dậy, sau đó quỳ tiếp.
Mặc dù bình thường Hồng Hồng vẫn hay sống an nhàn, nhưng hắn ta cũng có tập luyện chút ít, khí lực lớn hơ người bình thường rất nhiều, cú đá vừa rồi người bình thường căn bản không chịu đựng được.
“Được, tốt nhất đừng diễn kịch trước mặt tôi, tôi chỉ nói vậy thôi, anh muốn giải quyết như thế nào đây?” Mạc Tinh khoát tay.
Hồng Hồng cắn răng: “Mạc thiếu, tôi bồi thường cậu mười triệu, có được hay không!”
Mười triệu, đây là con số rất lớn đối với một người bình thường, nhưng nó lại chẳng là gì với Mạc Tinh cả.
Là cháu trai chính tông của nhà họ Mạc, tiền tài chẳng là gì với hắn ta cả, nếu như hắn ta nguyện ý, lúc nào cũng có thể nhận được một số tiền lớn, hơn nữa còn không có ai dám điều tra hắn ta.
“Hồng Hồng, anh nghĩ tôi chỉ đáng giá mười triệu à?” Mạc Tinh cười nhạt.
Trong lòng Hồng Hồng lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ không xong rồi, xem ra tên Mạc Tinh này đang chuẩn bị nói ra một con số lớn, nghĩ tới đây, hắn ta trợn mắt nhìn đám người đang quỳ trên đất.
“Như thế này đi, bình thường người anh em này của tôi cũng không có việc gì làm, cũng không thể dựa vào phụ nữ sống mãi được, hay là anh đưa mối làm ăn Than đá cho cậu ta đi.” Mạc Tinh nhíu mày nói.
Lời này vừa nói ra, Diệp Lăng liền không vui, cậu nói ai dựa vào phụ nữ để sống hả, ông đây cũng là người có mấy tỷ trong tay, chẳng qua hiện tại tài sản của ông đã bị mấy người bọn họ cất giữ mất rồi.
Hơn nữa, ông đây có rất nhiều phương pháp kiếm tiền, cậu đang mắng ai đó hả, dám nói ông đây dựa vào phụ nữ nuôi, ông đây nhổ vào!
Đương nhiên, nếu như giành được lợi tức, ông đây vẫn rất nguyện ý gánh nỗi oan này.
Hồng Hồng kinh ngạc, cậu ta thật dám ra điều kiện a, con đường Than đá là nửa cái mạng của hắn ta a, con đường Than đá ở Môi Thành là tập hợp tất cả những mỏ than, tập trung khai thác sau đó đưa đến các công ty than đá, mỗi ngày đều tính bằng xe lửa, mỗi năm lợi nhuận đều trên một tỷ.
Tên này vừa mở miệng, liền muốn lấy đi một nửa gia tài của hắn ta!
Sắc mặt Hồng Hồng có chút âm trầm, thật ức hiếp người quá đáng.
Thật muốn chọc điên hắn ta mà, hắn ta không cần mấy tên côn đồ kia nữa, cậu ta muốn làm gì thì làm đi, cùng lắm thì hắn ta đi tìm thêm vài người nữa.
“Mạc thiếu, cậu đang nói đùa đúng không?” Hồng Hồng ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Mấy tên đang quỳ kia nhìn thấy Hồng Hồng như vậy, trong lòng cũng nổi lên ác ý, bọn chúng biết Hồng Hồng ca tức giận rồi.
Mấy tên khốn, dám làm khó dễ Hồng Hồng ca, cho dù bọn hắn có là Thiên Vương Lão Tử cũng không thể tha.
Diệp Lăng khẽ cười lạnh, thu hết mọi biến hóa của mọi người vào mắt, chân bước lên trên vài bước, chắn trước mặt mọi người, đề phòng những tên đang quỳ trên đất kia đột nhiên đứng dậy làm bậy.
“Tôi không nói đùa, đưa mấy mỏ Than đá kia cho người anh em này của tôi, cứ xem như tôi đầu tư vào đó, anh hiểu ý của tôi mà, đúng không.” Mạc Tinh nghiêm túc nói.
Hồng Hồng lập tức ngẩn ra, sau đó vui vẻ.
Cha của Mạc Tinh sắp lên chức, lúc này Mạc Tinh lại đầu tư vào công ty than đá của hắn, đây có nghĩa là gì, việc này có nghĩa là từ nay về sau nhà họ Mạc sẽ chống lưng cho hắn ta.
Từ nay về sau hắn ta không cần dựa vào chị gái và anh rể nữa, có nhà họ Mạc chống lưng, ở Hoa Hạ còn ai dám chống lại hắn ta?
“Mạc thiếu, cậu nói sao thì tôi sẽ làm vậy.” Tất nhiên Hồng Hồng sẽ không cự tuyệt.
Mạc Tinh gật đầu: “Được, cứ làm như vậy đi, lát nữa sai người mang hợp đồng đến đây, đừng chậm trễ, anh cũng không dễ gì mới đến thành phố Đông Hải một chuyến.”
Hồng Hồng gật đầu, còn mấy tên côn đồ kia, ở đây đâu có chỗ để bọn chúng lên tiếng, hắn ta đã sớm ra hiệu bảo bọn chúng cút đi chỗ khác.
Mà đám người Diệp Lăng cũng đi đến cửa hàng ăn sáng, vừa ăn vừa nói chuyện.