Mọi người tới một tiệm ăn sáng được thiết kế tinh xảo, thậm chí có thể dùng xa hoa để hình dung, là nhà hàng ăn sáng nổi tiếng nhất ở thành phố Đông Hải tất nhiên cũng là nơi đắt tiền nhất.
Một bữa sáng, bình quân mỗi người ở đây sẽ tốn khoảng 200 đồng, cho nên độ đắt có thể tưởng tượng được.
Đương nhiên, đối với người thành phố Đông Hải mà nói mùi vị của tiệm ăn sáng này không bằng quán ăn bên đường nhưng đối với mấy người đó thì cũng là lựa chọn tốt nhất.
Hồng Hồng ca đại danh đỉnh đỉnh tới, nhất định phải đến nơi đắt nhất, không cần phải tốt nhất.
"Tôi cũng không thấy bánh quẩy hoàng kim ở nơi này có cái gì hơn người, lại có thể bán 51 đồng, đây là có vàng bên trong sao?" Mạc Tinh cầm chiếc đũa gắp một chiếc bánh quẩy dài bằng bàn tay.
Hồng Hồng cũng cười: "Loại địa phương này đắt là do phí phục vụ mà thôi, cái bánh quẩy này nếu để bọn họ nói, bọn họ đều có thể nói bánh quẩy này làm từ nước ngoài rồi được nhập vào nước, nhưng sự thật chỉ là do một huyện nhỏ làm ra mà thôi."
Diệp Lăng gật đầu, hiện tại chuyện này ở xã hội rất bình thường, chính là liều mạng phục vụ, lại dựa vào đóng gói mà kiếm tiền.
Một ít đồ trang điểm chỉ có mấy đồng tiền, nhưng những người kinh doanh vì mục đích của bản thân, lại cộng thêm đóng gói tinh xảo, là có thể bán đến mấy trăm thậm chí mấy ngàn.
"Mấy năm nay anh Hồng Hồng cũng tích góp không ít tiền đi, tôi đoán nếu như anh công khai tài sản ra, đều có thể lọt vào bảng xếp hạng người giàu có của Hoa Hạ rồi."
Mạc Tinh nhấp một hớp sữa đậu nành cười nói, khoan đã, sữa đậu nành ở nơi này thật đúng là ngon miệng, hương vị lượn quanh đầu lưỡi, chuẩn bị không tốt hay thật đúng như bọn họ nói dùng cối xay ra.
Hồng Hồng cũng khoát tay áo: "Mạc thiếu nói giỡn rồi, tôi nuôi rất nhiều cấp dưới, hằng năm cũng kiếm tiền rất khổ cực, còn phải lo lắng gặp chuyện xui xẻo, nào có nhẹ nhàng như trong mắt người khác thấy được."
Năng lực lớn, trách nhiệm cũng lớn, kiếm nhiều tiền thì càng trở nên bận rộn, điểm này Hồng Hồng hiểu rất rõ ràng.
Bạn xem Lý Siêu đi, là người giàu có nhất Châu Á, bạn xem thử có lúc nào hắn giống như một cụ ông, buổi chiều có thể ngồi ở công viên chơi một ván cờ tướng không?
Lấy lời nói của người khác mà nói, mỗi giây mỗi phút của người ta đều dùng để tính toán, thật sự không có thời gian để thư giãn.
"Không biết người anh em này làm nghề gì." Hồng Hồng hỏi Diệp Lăng, rõ ràng cho thấy y đang bẫy Diệp Lăng.
Diệp Lăng không nói gì, ngược lại Mạc Tinh thì bĩu môi: "Người ta à? Còn trâu bò hơn cả chúng ta nữa."
Hồng Hồng ngẩn người, lai lịch của tên gia hỏa này không nhỏ à? Thậm chí ngay cả Mạc Tinh đều nói còn trâu hơn hắn chẳng lẽ là vị đại công tử kia của Đế đô?
"Tập đoàn Hoa Mỹ là của người ta, anh nói có trâu không?" Mạc Tinh cười nói.
Hồng Hồng nhất thời kinh ngạc đến ngây người, tập đoàn Hoa Mỹ có thể nói là giàu có khổng lồ, ngay cả tập đoàn thương nghiệp của Lý Siêu ở trước mặt tập đoàn Hoa Mỹ cũng phải cúi người khom lưng.
Trong vòng này ai cũng đều biết, cho tới bây giờ tài sản của tập đoàn Hoa Mỹ vẫn chưa được công khai. Lý Siêu người giàu có nhất châu Á cũng chỉ là bề nổi mà thôi, nếu không tập đoàn Hoa Mỹ mới hoàn toàn xứng đáng là giàu có siêu cấp.
"Tổng tài của tập đoàn Hoa Mỹ không phải là Trầm tiểu thư Trầm Nguyệt Tâm sao?" Hồng Hồng hỏi ngược lại một câu.
Mạc Tinh gật đầu: "Đó là vợ của hắn, anh cứ nói đi."
Hồng Hồng nhất thời cảm thán, người ta phấn đấu hơn nửa đời người, lại vẫn không bằng người có vợ trâu bò, đây thực sự là nửa đời sống như chó mà.
Sau khi mấy người bàn bạc xong hợp đồng, Hồng Hồng liền rời đi, nội dung của hợp đồng cũng làm cho Diệp Lăng có chút kinh ngạc.
Mỗi ngày có gần mười xe lửa chở than đá đến Đế đô, trong đó có ba thành để Diệp Lăng không cần hoàn lại, điều này đại biểu cho không một xe tiền mặt đó.
"Tên này là một người làm nên chuyện lớn, biết cái gì nên lấy cái gì nên bỏ." Diệp Lăng nhìn Ferrari màu đỏ rời đi kia, cảm thán nói.
Mạc Tinh nhổ một bãi nước miếng: "Làm chuyện lớn cái rắm, trong lòng y rất rõ ràng, có tiểu gia tôi che chở anh, còn mạnh hơn người anh rể phá của kia của y."
"Chẳng qua trói Hồng Hồng lên chiến xa của tôi, không thể nghi ngờ là nói cho bọn hắn biết, gia tộc của anh rể Hồng Hồng đã ngã về phía Mạc gia, như vậy cũng có chỗ tốt với lão gia tử." Mạc Tinh cũng là người nhìn xa trông rộng.
Diệp Lăng ngẩn người, nhất thời bĩu môi: "Không được, về sau không thể chơi đùa khoái trá với anh, mấy người đều là kẻ dối trá, đầu óc giống như cục than ấy, đều đen thui."
Mạc Tinh cười mắng Diệp Lăng một câu, sau khi hai người hàn huyên vài câu liền rời đi, Mộ Ngưng Hàm và Hàn Thanh Tâm lái xe đến đón Diệp Lăng về trang viên của Trầm Nguyệt Tâm.
Hàn Thanh Tâm xuất hiện, trong lòng Lưu Xảo cũng đã có chuẩn bị, còn những cô gái khác cũng đã sớm tiếp nhận. Không có biện pháp, tên củ cải hoa tâm này ngả bài không theo lẽ thường, tốt nhất không cần phải quan tâm đến.
Vào buổi trưa, Vương Thục Phân ở nhà làm một bàn đồ ăn, chúc mừng Hàn Thanh Tâm đến. Đang lúc Diệp Lăng cầm đũa chuẩn bị ăn cơm, thì người giúp việc đến nói là Thần Phong tới.
"Tên khốn đáng chết này! Mỗi lần đều nhắm giờ cơm mà đến, Nguyệt Tâm, đời trước anh họ này của em không phải là quỷ đói chứ, làm sao chỉ biết ăn vậy!" Diệp Lăng lắc đầu thở dài.
Chúng nữ ngẩn người rồi đều cười vui vẻ, khoan hãy nói, mấy lần Thần Phong tới tìm Diệp Lăng đều đến vào giờ cơm. Mỗi lần đều phải ăn no căng bụng rồi mới bắt đầu nói chuyện công việc.
Giọng Diệp Lăng vừa dứt, Thần Phong cợt nhả vào cửa, trong tay giơ một tập giấy, trực tiếp ném cho Diệp Lăng.
"Sách sách, nhìn xem bản cục trưởng tự mình đi đưa cái này cho anh, tôi nói cho anh biết, tôi đây chính là phế đi sức mạnh của lão đại, nếu không vốn không thể thuận lợi có được cái này."
"Sách sách, mấy lão gia tử nói, xử lý xong chuyện ở thôn Lan Sơn thì muốn gặp mặt anh."
Thần Phong nói xong, nhìn thấy một bàn đồ ăn thì hai mắt tỏa sáng, một bên Vương Thục Phân vội vàng lấy cho Thần Phong một đôi đũa: "Chưa ăn cơm đúng không, ăn cơm trước đã."
Thần Phong sao từ chối được, đương nhiên là gật đầu đáp ứng, gắp lên một miếng thịt kho tàu bỏ vào trong miệng, nhất thời giơ ngón cái lên.
"Dì à, tài nấu ăn của dì ngày càng cao nha, xong, về sau con không muốn ăn đồ người khác làm thì sao bây giờ!" Thần Phong giả vờ ủy khuất nói.
Vương Thục Phân nhất thời vui vẻ: "Về sau con cứ tới đây ăn cơm, dì ở nhà không có chuyện gì làm, mỗi ngày đều sẽ đổi món ăn cho các con!"
Thần Phong nhất thời vui mừng, ai nha, rốt cuộc cũng tìm được một nơi ăn uống miễn phí, còn có một tên cường đại làm bảo tiêu, sách sách, tư vị này thật quá sung sướng.
Mà sau khi Diệp Lăng mở quyển tập kia ra thì rõ ràng sửng sốt, rõ ràng phía trên viết một đoạn thông tin.
Diệp Lăng, nam, 26 tuổi, phái viên đặc nhiệm của Cục Dị Năng quốc gia, quân hàm Thiếu Tướng!
Bản thân mình thành tướng quân rồi?
Mặc dù là Thiếu Tướng, nhưng trên vai cũng mang sao cấp tướng!
Diệp Lăng nhất thời vui mừng, chính mình là tướng quân trẻ tuổi nhất rồi?
Có giấy chứng nhận này rồi, về sau chính mình có thể đi ngang, biến thành con cua không giống như con chuột nữa rồi.
"Như thế nào đây? Cũng không tệ lắm phải không? Tiểu tử anh cũng thành tướng quân rồi!" Thần Phong cười hì hì.
Vương Thục Phân cùng với chúng nữ đều ngẩn người, nhất thời vui mừng, Diệp Lăng vậy mà thành tướng quân, cái này đúng là chuyện không thể tin được.
"Được rồi, cơm nước xong chúng ta phải lập tức chạy tới thôn Lan Sơn, hôm nay toàn bộ bọn họ đều xuất phát đến thôn Lan Sơn rồi, vả lại cũng đã phái người di dời những thôn dân ở gần đó ra, để tránh chuyện không may xảy ra." Thần Phong nghiêm túc nói.
Diệp Lăng gật đầu, tâm tình càng kích động, cuối cùng cũng bắt đầu, Long Mạch, tiểu gia ta tới đây!
Mà lúc này đây Lý Thiên Hạo cũng gọi điện thoại tới, giọng nói cũng rất ngưng trọng.
"Diệp Lăng, mau chạy đến thôn Lan Sơn, Đại Mộ sắp mở rồi!"