Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 212 - Chương 212: Bạch Vân Hắc Thổ

Chương 212: Bạch Vân Hắc Thổ

Mười phút sau, Lý Thiên Hạo xuất hiện ở cửa trang viên của Trầm Nguyệt Tâm, còn dẫn theo hai người, một nam một nữ.

Nam tử rất thấp, có hơi mập, đôi mắt mang một mắt kính dày, dáng vẻ rất đáng yêu, làn da còn muốn trắng hơn nữ sinh nữa.

Mà người phụ nữ kia thì có vóc người cao gầy, nóng bỏng không gì sánh được, một đầu tóc ngắn màu đen lộ ra vẻ thông minh, mặc áo ba lỗ và quần đùi, da thịt càng là màu đồng cổ, có vẻ rất là khỏe mạnh.

"Hai vị này là tôi tìm đến giúp, tổ hợp Hắc Thổ Bạch Vân." Lý Thiên Hạo chỉ vào hai người bọn họ nói.

Diệp Lăng sửng sốt, mẹ kiếp, tò mò tổ hợp này nha. Nếu như mình không có nghe lầm, hình như liên hoan hằng năm trong dạ tiệc Bản Sơn Đại Thúc diễn dịch Bạch Vân Hắc Thổ đi?

"Xin chào, tôi là Bạch Vân." Người phụ nữ nhẹ nhàng cười.

"Tôi là Hắc Thổ." Tiểu mập mạp có chút ngại ngùng, đẩy mắt kính trên sống mũi một cái.

Diệp Lăng cười hì hì: "Hắn là chồng của cô, cô là mẹ già của hắn?"

Vèo, Thần Phong cũng vui vẻ, vỗ bả vai Diệp Lăng: "Đừng đùa nữa, hai vị này chính là cao nhân Trộm thuật đại danh đỉnh đỉnh đó."

Hắc Thổ và Bạch Vân thì kiêu ngạo ngẩng đầu, hiển nhiên rất hưởng thụ lời này của Thần Phong.

"Ừ, thực lực cũng không tệ lắm, tu vi Hậu Thiên Đỉnh Phong, tối thiểu cũng có năng lực tự vệ." Diệp Lăng gật đầu, rất hiển nhiên trực tiếp bỏ quên bốn chữ cao nhân Trộm thuật này.

Vẻ mặt Lý Thiên Hạo cũng có chút nghiêm túc: "Không nên xem thường hai người bọn họ, hai người bọn họ tinh thông cơ quan của các lăng mộ trong lòng đất, trận pháp cùng với thủ đoạn tìm kiếm bảo vật, có danh vọng không nhỏ trong Hoa Hạ."

"Bình thường rất khó mời được hai người này, lần này tôi phải lấy một giá lớn mới mời được, mỗi người một tỷ, anh trả tiền." Lý Thiên Hạo lại nói thêm.

Diệp Lăng sững sờ, nhất thời cắn răng: "Anh là tên khốn kiếp, cứ như vậy tiêu 2 tỷ của tôi?"

"Bản thân tôi cũng không dám chắc, hơn nữa thực lực của tôi cũng rất yếu, ngay cả Hậu Thiên Đỉnh Phong cũng không đạt được. Tự bảo vệ mình cũng là một vấn đề, cho nên mới mời hai người bọn họ tới." Lý Thiên Hạo cũng sợ Diệp Lăng hiểu lầm vì vậy giải thích.

Thần Phong khoát tay áo: "Được rồi được rồi, lên xe trước, chúng ta phải mau chạy tới thôn Lan Sơn, nếu không tôi sợ một hồi sẽ xuất hiện chuyện bất ngờ gì đó."

Mấy người gật đầu, Diệp Lăng dặn dò Trầm Nguyệt Tâm và Táng Hoa chăm sóc cả nhà, sau đó lái xe rời đi với mấy người kia.

Thôn Lan Sơn, quê của Diệp Lăng, một thôn xóm nho nhỏ, lúc này lại thành mục tiêu mà toàn bộ giới dị năng hướng tới.

Qua nửa tiếng thì Diệp Lăng đã chạy tới, ở trong bãi tập của thôn Lan Sơn đã đứng đầy người, có chừng hơn năm trăm người, từng người đều kiêu căng khó thuần, khí thế cường đại.

Trong đó người thuộc về Cục Dị Năng Hoa Hạ cũng có khoảng trăm người, sắc mặt từng người đều cẩn thận nghiêm nghị, nhìn chằm chằm vào nhóm người tùy thời đều có thể nổ tung kia.

Những người này, nếu có một ngày đột nhiên bộc phát ra ý niệm làm loạn trong đầu thì xong rồi. Toàn bộ người có thể điều động trong Cục Dị Năng đều đã điều động qua đây, thậm chí còn mượn người từ chỗ gia tộc trong Thần Long Giá qua, nhưng vẫn không đè ép được những người này.

Dù sao Hoa Hạ có mạnh như thế nào đi nữa, cũng không thể chống lại toàn bộ Dị Năng giả trên toàn thế giới, con kiến còn có thể cắn chết một con voi đấy.

Kẽo kẹt, một chiếc BMW X6 màu đỏ dừng trong bãi tập, Diệp Lăng âm trầm đi xuống, bên cạnh là Thần Phong, Lý Thiên Hạo cùng với tổ hợp Bạch Vân Hắc Thổ.

Mấy trăm con mắt đều nhìn chòng chọc vào Diệp Lăng, có kiêng kỵ, có tùy tiện, có sát khí, có sợ hãi.

Đại danh của Diệp Lăng đã sớm truyền khắp toàn bộ Dị Năng Giới, dọa lui thần linh, đánh nhau với Tứ Đại Hộ Pháp của Giáo Đình, làm cho Thánh Nữ phải chịu nhục trước mặt mọi người.

Những việc này sớm làm cho đại danh của Diệp Lăng vang vọng Dị Năng Giới, thậm chí có thể nói tên của hắn như sấm bên tai.

Chẳng qua bên trong mấy trăm cường giả cũng không thiếu những người giỏi của mỗi một tổ chức sau khi trải qua chuyện ngày hôm qua đã chạy suốt đêm tới đây. Trong đó thậm chí có vài tên cường giả cường đại Trúc Cơ Kỳ, đều là truyền kỳ vĩ đại của nhân loại.

Ví dụ như Phó hội trưởng Nghị hội Hắc Ám, Trưởng lão Long Nhân, Giáo Chủ của Giáo Đình Đại Hồng Bào, từng nhân vật truyền kỳ đều tập hợp trong một thôn xóm nhỏ như thôn Lan Sơn.

"Sách sách, những lão bất tử ẩn trong bóng tối đều hiện thân rồi, đáng tiếc không có loại cường giả như Giáo Hoàng, nếu không sẽ náo nhiệt hơn nhiều.” Diệp Lăng cười nhạt.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên một gã đàn ông cao lớn tóc vàng đi về phía Diệp Lăng, thần sắc kiêu căng, trong tay cầm một thanh trường kiếm kỵ sĩ thời cổ đại, kiếm quang tán loạn mà phóng túng.

"Tiểu yếu nhược mày chính là Dị Năng Giả của Hoa Hạ đi, nghe nói mày dám can đảm mạo phạm Thánh Nữ vĩ đại, tao đại biểu cho vô số người trừng phạt mày, để cho mày biết Thánh Nữ vĩ đại là không thể khinh nhờn!"

Gã đàn ông tóc vàng cười nhạt, thực lực không tệ, đường đường là cảnh giới Tiên Thiên, bên trong đám gia hỏa này cũng coi như là cường giả tầm trung.

Diệp Lăng giật mí mắt: "Ngu xuẩn, cút xa chút, nếu không lão tử phế mày!"

Ahhh, gã tóc vàng nhất thời hít một ngụm khí lạnh, sát ý dữ tợn xuất hiện trên khuôn mặt của gã. Tốt, một tên gia hỏa liều lĩnh, vậy mà dám vũ nhục mình như vậy.

Mấy trăm Dị Năng Giả xung quanh đều cảm thấy hứng thú, sách sách, người có tên cây có bóng, hôm qua đến bây giờ vẫn luôn nghe thấy đại danh của Diệp Lăng. Lúc này đây cuối cùng cũng có thể xem thử thực lực của hắn, nhìn xem có phải có tiếng mà không có miếng hay không!

"Tao cho mày biết! Thánh Nữ là nữ thần vĩ đại trong lòng tao, là người không thể khinh nhờn! Mày đang khinh nhờn thần trong lòng tao!" Gã tóc vàng cắn răng, nắm thật chặt trường kiếm trong tay.

Diệp Lăng nhất thời nở nụ cười: "Mày đúng là buồn cười, nữ thần? Nữ thần bao nhiêu tuổi rồi?"

"Nữ thần vẫn bị tao đánh mông, nói thật, xúc cảm rất tốt." Diệp Lăng cười nhạt.

Sắc mặt của gã tóc vàng đỏ bừng, giống như gan heo, kém chút cắn nát răng trong miệng.

Cùng lúc đó, Thánh Nữ với vẻ mặt âm trầm mang theo bốn vị Hộ Pháp đi tới, Tứ Đại Hộ Pháp này nhìn chằm chằm vào Diệp Lăng, tu vi đúng là mạnh hơn, trong đó còn có một vị cường giả một chân đã bước vào Trúc Cơ Kỳ.

"Diệp Lăng! Nếu như mày còn dám mạo phạm Thánh Nữ Giáo Đình tao, cẩn thận Giáo Đình tao sẽ triệt để tuyên chiến với Hoa Hạ!" Một vị hộ pháp cao giọng gầm lên.

Diệp Lăng cũng cười nhạt: "Tuyên chiến? Có tin tiểu gia tao sẽ làm cho toàn bộ các người chết ở nơi này hay không, ngay cả một chút xương cũng không có mà mang về, còn tuyên chiến! Thật coi tiểu gia tao là người ăn chay đúng không?"

Ahhh, mọi người đều hít vào ngụm khí lạnh, ở thế giới này, sự cường đại của Giáo Đình đều được mọi người công nhận, ngay cả Nghị hội Hắc Ám đều không dám tùy ý tuyên chiến với Giáo Đình.

Chẳng lẽ tên này có vốn liếng lớn như vậy?

Bên cạnh gã tóc vàng kia cũng vui vẻ nói: "Đã gặp qua người phách lối nhưng chưa thấy con heo ngu nào kiêu ngạo phách lối như mày, mày thật sự coi mình là thần à?"

Diệp Lăng nâng chân lên trực tiếp đá một cước vào mặt của gã tóc vàng, lực lượng to lớn trực tiếp làm cho gã tóc vàng bay ra rồi hung hăng đập xuống đất, máu chảy lênh láng.

"Còn dám nói nữa, giết!" Giọng Diệp Lăng lành lạnh, ánh mắt quét ngang mọi người, giống như một Chiến Thần, không có người nào dám nhìn thẳng.

Đoàn người đông nghìn nghịt vậy mà trở nên yên lặng không tiếng động, trong lúc nhất thời bầu không khí trở nên ngưng trọng không gì sánh được.

Mà ngay lúc này, đột nhiên bầu trời trong xanh dần dần tối lại, mặt trời bị một đám mây đen che lấp, lúc này mặt đất chậm rãi chấn động.

"Đây là chuyện gì xảy ra? Động đất sao?"

Tất cả mọi người đều giật mình, mà vẻ mặt Lý Thiên Hạo thì lại kích động.

"Nhanh! Long Mạch động, Đại Mộ mở ra rồi!"

Giọng nói vừa dứt, vốn mặt đất đang ổn định, một đạo khe hở đáng sợ chậm rãi nứt ra, một luồngg nhiệt năng cực nóng phóng lên cao!

Bình Luận (0)
Comment