Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 217 - Chương 217: Đã Nỗ Lực, Suốt Đời Không Hối Hận

Chương 217: Đã nỗ lực, suốt đời không hối hận

Mọi người đứng ở trên thang trời, đều trợn to hai mắt nhìn bầu trời đang u ám đột nhiên xuất hiện dị tượng.

Nhiều đóa kim quang hóa thành cánh hoa, lặng yên mà sinh ra di chuyển ở giữa không trung, sinh rồi lại diệt, diệt rồi lại sinh, sinh sôi không ngừng, huyền diệu vô biên.

Đùng, đùng, tiếng chuông của Thần Chung Mộ Cổ cũng tức khắc vang vọng bên trong không gian, chẳng qua tiếng chuông này lâu đời lâu dài, giống như từ thời không xa xưa vọng tới.

Ngoài ra thứ làm cho mọi người khiếp sợ nữa là, sự xuất hiện của từng hư ảnh tiên nữ. Trên người các nàng mặc hà y, trong tay cầm lãng hoa, ở giữa không trung vung cánh hoa ra.

Tất cả mọi người đều chấn kinh rồi, đặc biệt là Dị Năng Giả nước ngoài, bọn họ vẫn chưa hiểu dị tượng này đại biểu cho cái gì.

Mà trong lòng cường giả Hoa Hạ thì cũng ù ù chấn động, tất cả mọi người đều dừng hô hấp, đặc biệt là Lý Thiên Hạo, hai mắt càng tràn đầy sự kinh ngạc.

"Thì ra truyền thuyết là có thật! Làm sao có người có thể thực sự đột phá đến Cực Cảnh! Đây quả thực là chuyện không thể tin được, Diệp Lăng! Cậu đúng là một con quái vật!” Lý Thiên Hạo trừng mắt há mồm nói.

Thân là truyền nhân của Thiên Cơ Phái, tất nhiên anh biết điều này đại biểu thứ gì.

Cực Cảnh, là chỉ bản thân phá vỡ gông cùm xiềng xích ở cảnh giới vốn có nào đó, vọt tới một mảnh thiên địa khác. Nếu có người đột phá Cực Cảnh, kim hoa sẽ chợt hiện, Thần Chung Mộ Cổ vang lên, Tiên Nhân ăn mừng.

Vốn Lý Thiên Hạo cho rằng đó chỉ là truyền thuyết trong sách cổ, nhưng bây giờ đã có người làm được chuyện này, hơn nữa người có thể làm được, chính là Diệp Lăng!

"Cái quái gì vậy! Một chữ, xông! Đạo Gia mình chính là truyền nhân mạnh nhất của Thiên Cơ Phái, trên xem Thiên Tượng, dưới bói Tinh Thần, Đạo Gia ta tinh thông mọi thứ, làm sao có thể bại bởi một thằng em rể thích chiếm tiện nghi!"

Quyết tâm của Lý Thiên Hạo rất đơn giản, chỉ có một chữ, xông!

Mà Diệp Lăng đứng trên bậc thang hơn 9000, thần sắc uy nghiêm, cả người được kim quang vây quanh, hai tròng mắt, miệng, thậm chí là trong lỗ mũi đều phun trào ra thần mang năm màu.

Hắn nhảy vượt qua một Cực Cảnh, sáng lập lịch sử mà người thường khó có thể tưởng tượng.

"Bậc thang cuối cùng! Mình nhất định phải leo lên được! Nhất định!"

Ánh mắt Diệp Lăng tràn đầy kiên quyết, trời cao cho hắn cơ hội làm lại một lần, đời trước hắn tung hoành thiên hạ, dám xưng vô địch, uy danh hiển hách.

Đời này nếu không thể đi đến tận cùng, không phải là uổng phí cơ hội ông trời cho hắn sống lại sao!

Thùng thùng, Diệp Lăng bước chân ra, thân hình ngày càng đứng thẳng, bước chân cũng ngày càng ổn định. Lúc này hắn đang ở giai đoạn lột xác điên cuồng.

Thực ra thang trời cũng không kỳ diệu gì, là loại để Tiên Nhân có thể bố trí, nhưng trên thang trời có một loại quy tắc thiên đạo, loại quy tắc này rất thần kỳ.

Có lẽ, đây chính là quà tặng mà trời xanh dành tặng cho mọi người, một loại quà tặng kiểm nghiệm bản thân.

Lúc này đầu khớp xương cả người Diệp Lăng đều vang lên tiếng ken két, máu tươi cũng sôi trào lên, trong cơ thể giống như đang nổi bọt khí, máu đỏ tươi lại có xu thế xuất hiện màu vàng.

Không chỉ là đầu khớp xương, máu tươi, thậm chí ngay cả tế bào đều đang tan biến rồi lại sinh ra ngày càng cường đại.

Bây giờ Diệp Lăng đang chịu một áp lực cực đại, đang không ngừng rèn luyện thân thể của chính mình, như một khối sắt, sau khi trải qua nhiều lần gọt giũa, loại bỏ tạp chất, chỉ để lại tinh túy.

Mà lúc này, ở bậc thang thứ 1000, cuối cùng Bạch Vân Hắc Thổ cũng đã đi lên được. Tuy nhiên khi họ muốn đi hơn nữa thì không được, đã trực tiếp bị áp lực đánh xuống, được cường giả Hoa Hạ tiếp được.

Nhưng hai người cũng vui mừng nở nụ cười, rốt cuộc đạt tới mục đích trong lòng, mặc dù kém rất nhiều với Thánh Nữ, Diệp Lăng nhưng đối với hai người bọn họ như vậy là đủ rồi.

Thần Phong khi đến bậc thang thứ 4000 cũng bị đánh xuống, trải qua lột xác anh chói mắt giống như chân long, để cho tất cả mọi người kinh ngạc đến cùng cực.

Lý Thiên Hạo cũng bị đánh xuống, anh cũng không thể đi tới bậc thang thứ 5000, chẳng qua cũng không kém, hiển nhiên có thể chứng minh được tiềm lực của anh cũng vô cùng cường đại.

Hiện tại trên bậc thang, chỉ còn lại có hai người, một là Thánh Nữ, hai là Diệp Lăng!

Hai người đang đánh sâu vào cảnh giới tiềm lực của chính mình, Thánh Nữ chỉ kém một bậc thang là có thể vọt tới bậc thang thứ 5000, mà Diệp Lăng sớm đã không biết tung tích.

Ở bậc thang thứ 4999, cả người Thánh Nữ đã run rẩy, ý thức đều có chút mơ hồ, cô hoàn toàn dựa vào ý chí bất khuất để kiên trì.

"Mình là Thánh Nữ! Là tín ngưỡng của giáo chúng! Mình không thể ngã xuống, tín ngưỡng không thể đổ nát!"

"Mình muốn đi đến bậc thang thứ 5000! Đây là cực hạn của mình! Mặc kệ như thế nào mình cũng phải cố gắng, nỗ lực vượt qua, chính là trời cao biển rộng!"

"Bẽ mặt và mất mặt, chỉ kém một bước!"

Đột nhiên Thánh Nữ mở to đôi mắt xanh biếc, trên thân lại có một khí tức đang rầm rầm thiêu đốt, ý chí đáng sợ như đao, chống đỡ bước chân của Thánh Nữ, để cho cô hung hăng bước ra một bước.

"Bước ra rồi! Bậc thang thứ 5000!"

Thánh Nữ cực vui mừng, cả người nhất thời thỏa mái, giống như tiến vào một mảnh thiên địa khác, mà mảnh thiên địa này tràn đầy huyền dịu, tràn đầy thần kỳ, làm lại cho cô đứng không vững nữa

Ầm, Thánh Nữ bị đánh xuống dưới, chẳng qua cô không tức giận, cuối cùng cũng đã đạt đến độ cao mà bản thân hướng tới, cho nên cô rất thỏa mãn.

Nhưng cô không biết, vốn cô có thể có được Tiên Khí nhưng đều đã bị một mình Diệp Lăng nuốt hết, nếu không cô vẫn có thể được chia một chút, chớ xem thường một chút Tiên Khí này, đây đủ để cho cô lột xác rồi.

Mà ở trên bậc thang thứ 9998, Diệp Lăng đã hoàn toàn lắc lư, tùy thời đều có khả năng rơi xuống.

Chỉ kém một bậc thang nữa, bản thân đã đi đến điểm cuối rồi!

Nếu chính mình đạp lên được đó chính là một kỳ tích, một Thần Tích đáng sợ, là độ cao mà Tiên Giới chưa bao giờ nghe thấy!

"Không được! Chống đỡ không nổi!"

"Đã đến cực hạn, ngay cả một bước cũng không thể bước ra được!"

Tâm lý Diệp Lăng bắt đầu dao động, bản thân thực sự không được, tùy thời đều có thể ngã xuống, hắn hoàn toàn đã đến cực hạn, hầu như đã khô cạn sức lực.

"Nhân sinh một đời, cũng đủ tuyệt vời rồi!"

"Sống hai đời, buông tay đánh một trận đạt đến tình trạng rực rỡ chói mắt rồi!"

"Như vậy mình còn muốn đi đến bước cuối cùng sao?"

Trong đầu Diệp Lăng nhất thời nổi lên ý niệm này, chẳng qua trong nháy mắt đã bị một thanh kiếm hung hăng cắt đứt!

"Mặc kệ là chuyện gì! Phải liều mạng, liều mạng xuất toàn lực!"

"Dù chỉ có một tia cơ hội, một tia khí lực, cũng muốn liều mạng một lần!"

"Vì suốt đời không hối hận!"

"Tối thiểu mình đã nỗ lực qua, đã phấn đấu qua!"

"Chiếm được là nhờ vận may của mình, mất đi là do số mệnh của mình!"

"Thiên đạo vẫn còn tồn tại một tia sinh cơ, cũng không thể kín đáo hoàn mỹ, huống chi là người, cho nên bước này, mặc dù thất bại, cũng không thể chứng minh là mình không được!"

"Mà đó còn có thể chứng minh, người và thiên đạo giống nhau, đều để lại một đường lui!"

Kim quang trên người Diệp Lăng chói lọi, bước ra một bước trầm ổn, một chân trực tiếp đạp đến bậc thang cuối cùng.

Ầm!

Một lực lượng to lớn trực tiếp đánh vào Diệp Lăng, hắn phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt như kim mỏng.

"Liều mạng!"

Diệp Lăng rống to hơn, chân còn lại bỗng nhiên dùng sức, cả người hắn ầm ầm mà bước lên, trực tiếp đạp đến bậc thang thứ 9999.

Thỏa mái, thỏa mái không gì sánh được, Diệp Lăng cảm giác được chính mình giống như lại một lần nữa tiến nhập vào Tiên Giới.

Toàn thân sảng khoái, không gì sánh được.

Mà sau một giây, sau khi hắn thoát khỏi áp lực này, trên thân đột nhiên lóe ra thần mang vạn trượng. Ở đan điền của hắn, có vô số linh lực đang điên cuồng vọt tới, vô cùng đáng sợ.

Bình Luận (0)
Comment