Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 221 - Chương 221: Cục Gạch Đen Chết Tiệt

Chương 221: Cục gạch đen chết tiệt

Giọng nói cuồng ngạo, khí phách vô song lại rất tùy ý.

Không phải là tên Diệp Lăng chết tiệt hỗn đản thì là ai đây.

Một đầu ngón tay của hắn chỉ vào người mạnh nhất của Nghị hội Hắc Ám, đầu ngón tay còn lại thì nhàm chán móc lỗ tai.

Người mạnh nhất của Nghị hội Hắc Ám không khỏi tức giận, Diệp Lăng đây là đang khinh thường gã, là một trong cường giả mạnh nhất của nhân loại, không ai có tư cách ở trước mặt gã cười nhạo không nhìn gã.

"Mày muốn phương Đông và Tây đại chiến?" Cường giả Nghị hội Hắc Ám giả tạo nói.

Diệp Lăng vừa nghe, nhíu mày: "Được đó, tao luôn sẵn sàng tiếp đón, hơn nữa tao nghĩ dân tộc của tao cũng rất nguyện ý!"

"Giết!" Trăm tên cường giả Hoa Hạ cao giọng quát to, sát khí ngút trời.

Một bộ phận thế lực cường giả nước ngoài cũng có chút bất ngờ, có nên vì Nghị hội Hắc Ám đối nghịch với một tên gia hỏa có chiến lực kinh khủng này không?

"Xin lỗi, Giáo Đình chúng ta không tham dự trận chiến giữa các người!" Thánh Nữ lạnh lùng nói.

Giáo Đình không tham dự là chuyện rất bình thường, bọn họ và Nghị hội Hắc Ám là đối thủ một mất một còn mấy trăm năm rồi, không thể bởi vì Diệp Lăng mà hợp tác với nhau.

Hoặc Giáo Đình có thể hợp tác với Diệp Lăng nhưng tuyệt đối sẽ không hợp tác với Nghị hội Hắc Ám, đây là vấn đề tôn nghiêm.

"Xin lỗi, Lôi Nộ chúng ta cũng không tham dự."

"Thần Phạt chúng ta cũng không tham dự."

Trong lúc nhất thời, rốt cuộc lại có hai tổ chức lớn thể hiện thái độ của mình, đám người Nghị hội Hắc Ám tức giận thở hồng hộc, kém chút nữa ở chỗ này trở mặt tuyên chiến với tất cả mọi người.

Diệp Lăng khinh thường cười nói: "Mày là một lão tạp mao, là muốn tiểu gia đây ở chỗ này diệt hết bọn mày à?"

"Một đám phế vật không biết trời cao đất rộng, người nào còn dám ồn ào nữa tao giết hết, không chừa một mống!"

"Ở Hoa Hạ này của chúng tao, bọn mày còn muốn lật ra cái sóng gió gì."

Nói xong, Diệp Lăng dẫn người đi đến lỗ đen, không nhìn đám người Nghị hội Hắc Ám đang phẫn nộ nữa, người mạnh nhất của Nghị hội Hắc Ám bị chọc tức, khuôn mặt đều tái rồi.

Còn dư lại gần 300 người mênh mông cuồn cuộn đi tới lỗ đen trước mặt, Diệp Lăng nhìn mọi người một chút: "Tôi lấy trước, các người không có ý kiến gì chứ?"

"Mày dựa vào cái gì mà lấy trước, vì sao không phải là tao lấy trước?" Người mạnh nhất của Nghị hội Hắc Ám hỏi lại một câu.

Diệp Lăng nhất thời nóng nảy: "Ai, lão tạp mao này, tao phát hiện sao mày có nhiều vấn đề để hỏi thế nhỉ?"

"Nơi này là Hoa Hạ, những thứ kia vốn là của chúng tao, tiểu gia đây có lòng từ bi cho phép bọn mày tới lấy đã cho đủ mặt mũi cho bọn mày rồi."

"Mày không phải là muốn edp tiểu gia đây tức giận để tiểu gia trực tiếp làm thịt Nghị hội Hắc Ám bọn mày chứ?"

Diệp Lăng cũng nổi nóng lên, một đám hỗn đản không mở to mắt nhìn, không phải tiểu gia đây sợ hỗn chiến làm bị thương cường giả Hoa Hạ, các người cho rằng ta muốn lưu các người lại à?

Những người khác toàn bộ đều ngậm miệng, Diệp Lăng hừ lạnh một tiếng, một tay mò vào bên trong lỗ đen kia.

Tinh thần lực chậm rãi di chuyển trong lỗ đen, Diệp Lăng muốn tìm thử bên trong có dạng bảo vật gì, tốt nhất là lấy được một bảo vật chí bảo, nhưng tinh thần lực mới vừa tiến vào, vậy mà trong nháy mắt bị tan rã.

"Cái quái gì vậy, mấy tên khốn kiếp này, thật đúng là để lại thủ đoạn ở đây." Diệp Lăng tức giận mắng.

Nếu ăn gian không được, vậy nghe theo ý trời đi. Hắn tiện tay quơ một cái liền lấy ra, lúc hắn cầm vật này ra, tất cả mọi người đều sợ ngây người, người Nghị hội Hắc Ám nhất thời cười ra tiếng.

Vật mà Diệp Lăng cầm trên tay, là một cục gạch đen bóng, giống như đã từng bị cháy rụi, ngay cả một chút linh khí cũng không phát ra, hoàn toàn chính là một cục gạch bình thường.

Tay Diệp Lăng cầm cục gạch đen run rẩy, đừng hiểu lầm, tuyệt đối là tức giận, hắn sắp tức đến bể phổi rồi.

"Ghê tởm, đây là ý gì, cho tiểu gia đây cục gạch, là muốn tiểu gia đây làm thợ xây nhà à?" Diệp Lăng tức giận, đây là ý gì, không phải nói đều là bảo bối sao?

Lý Thiên Hạo che miệng cười run cả người, cuối cùng cũng thấy được vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Lăng, lần đầu tiên a, thật không dễ dàng.

"Được rồi được rồi, cậu nghiên cứu thử cục gạch đen này trước đi xem có chỗ nào thần kỳ, để cho tôi lấy bảo bối." Lý Thiên Hạo đẩy Diệp Lăng ra.

Diệp Lăng có chút há hốc mồm, đi qua một bên, có phần chưa bỏ ý định, muốn nghiên cứu cục gạch đen này thật tốt.

Toàn thân biến thành màu đen, hơn nữa mặt trên còn có vết tích của lửa đốt, quan trọng nhất là phía trên có một chút máu, nhưng niên đại đã quá xa xưa, dấu vết bên trên đều đã mờ rồi.

"Tiểu gia đây cũng không tin, xem ta lấy máu nhận bảo!" Diệp Lăng cắn ngón tay của mình, để một giọt máu rơi xuống phía trên cục gạch, lòng tràn đầy vui mừng nhìn cục gạch đen.

Một giọt máu tản ra, cứ như vậy lặng yên không tiếng động, ngay cả một cái rắm cũng không thả, tối thiểu rắm còn có âm thanh.

Diệp Lăng gãi đầu một cái: "Nhỏ máu không được? Vậy phải làm thế nào, đưa linh lực vào thử xem!"

Hắn lại nghĩ được một biện pháp khác, Diệp Lăng nhất thời truyền toàn bộ linh lực trong cơ thể vào cục gạch, kết quả truyền không vào.

"Tiểu gia đây trực tiếp đập nát phế vật mày!" Diệp Lăng nhất thời nổi giận, nếu không thể dùng, lưu ngươi lại làm gì!

Vừa nói xong, Diệp Lăng dùng hết khí lực toàn thân, dùng sức đập một cái, nhất thời cục gạch đen rơi xuống trên mặt đất, Diệp Lăng ngẩn người nhìn bàn tay có hơi đỏ của mình.

"Mẹ nó, cứng như vậy?" Diệp Lăng ngây cả người, xoa con mắt, vội vàng cầm cục gạch đen này lên.

Lực lượng của Diệp Lăng mạnh bao nhiêu, coi như là một tấm thép Diệp Lăng cũng có thể dễ như trở bàn tay đâm thành một lỗ lớn, nhưng bây giờ sử dụng lực lượng toàn thân, mà trên cục gạch đen này lại không có vết tích gì?

"Thực sự cứng như vậy? Tìm người thử xem." Diệp Lăng lầm bầm đứng dậy, lặng lẽ chạy đến phía sau đoàn người đang xếp hàng.

Đột nhiên, con mắt Diệp Lăng tỏa sáng, đi tới bên cạnh người mạnh nhất của Nghị hội Hắc Ám, nâng cục gạch đen lên thật cao, người phía sau đều nhìn đến choáng váng, Diệp Lăng giờ ngón tay đặt lên miệng, ý bảo bọn họ im lặng.

Nhìn thấy Diệp Lăng giơ cục gạch lên đánh người, thực sự đúng là mất hết tam quan. Tên này điên rồi sao, thật muốn cho người mạnh nhất của Nghị hội Hắc Ám một đập?

Hô, Diệp Lăng đột nhiên hạ thủ, cục gạch đen hung hăng đập lên đầu người mạnh nhất của Nghị hội Hắc Ám.

A, người mạnh nhất này hét lên một tiếng rồi ngã xuống nằm trên đất, thân hình co quắp, miệng sùi bọt mép, vậy mà ngất đi.

Mọi người đều choáng váng, người phía trước nghe phía sau có tiếng động thì vội vã quay lại nhìn, chỉ thấy Diệp Lăng mang vẻ mặt vô tội đứng ở nơi đó, cục gạch trong tay đã được đút vào lưng quần.

"Này đây xảy ra chuyện gì? Hắn bị dê điên đụng vào à?" Diệp Lăng thân thiết quan tâm hỏi.

Tất cả mọi người của Nghị hội Hắc Ám đều nổi giận đùng đùng nhìn về phía cục gạch đen trên lưng quần của Diệp Lăng, Diệp Lăng xấu hổ ngại ngùng cười.

"Ai nha, chỉ là người ta muốn thử độ cứng của cục gạch này thôi, ngại quá, các người tiếp tục."

Diệp Lăng chạy như một làn khói, hưng phấn không gì sánh được, xem ra vật trong tay là chí bảo, hắn nhận định cục gạch này tuyệt đối không phải là vật phàm. Nếu không làm sao một cục gạch có thể xém chút nữa đập chết cường giả Trúc Cơ Kỳ?

Qua không bao lâu, người mạnh nhất của Nghị hội Hắc Ám đứng dậy, bưng đầu nhìn quanh, nghiến răng nghiến lợi nhìn Diệp Lăng.

Đúng là một tên khốn kiếp, vậy mà cho mình một đập!

Diệp Lăng thì lại nở nụ cười xin lỗi, ai nha, người ta không cố ý mà, không phải chỉ là một cục gạch thôi sao, sao lại hẹp hòi như vậy, sao có thể là người làm chuyện lớn được.

Chẳng qua cũng may người mạnh nhất của Nghị hội Hắc Ám còn nhớ đến chuyện bảo vật, không có mất lý trí tiến lên chém giết với Diệp Lăng.

Đang lúc Diệp Lăng kích động, Lý Thiên Hạo cũng sáng mắt chạy tới chỗ Diệp Lăng, trên tay cầm một vật, thần thần bí bí đi tới bên cạnh Diệp Lăng.

"Hì hì, em rể tiện nghi, cậu đoán thử tôi được cái gì?" Lý Thiên Hạo nở nụ cười thần bí.

Diệp Lăng cười nhạt: "Lăn ra chỗ khác, đừng ở chỗ này của tôi khoe khoang, có tin tôi đoạt của anh hay không."

Nụ cười của Lý Thiên Hạo nhất thời tắt nghẽn, tên hỗn đản này sẽ không đoạt thật chứ, nghĩ thế anh vội vàng gắt gao che lại vật trong tay.

Bình Luận (0)
Comment