Diệp Lăng rất tức giận nhìn dáng vẻ đưa ra rồi thu vào của Lý Thiên Hạo, nghiến răng nghiến lợi, coi mình là người như vậy sao?
Một người vừa thành thật, vừa có lương tâm và danh tiếng như tiểu gia đây sẽ cướp bảo bối của anh sao?
Lý Thiên Hạo lấy được một vỏ rùa to bằng bàn tay, phía trên có từng đạo văn lộ màu sắc khác nhau, giống như ngôi sao trên bầu trời, rất có quy luật.
"Thứ này không phải là một vỏ rùa ư, tôi còn tưởng là bảo bối tốt gì chứ, còn không bằng cục gạch đen đây của tôi." Diệp Lăng bĩu môi, chẳng qua vẻ mặt cũng hơi kinh ngạc.
Khi hắn nhìn văn lộ phía trên, lại có chút cảm giác hoa mắt chóng mặt, phải biết tinh thần lực của hắn rất cường đại, nhưng bây giờ thậm chí ngay cả một ít văn lộ đều nhìn không thấu.
Lý Thiên Hạo nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt cương hồng: "Cậu thì biết cái gì! Đây là Huyền Vũ Bặc Thiên Quái, là pháp bảo bói toán cực phẩm, nói như vậy, coi như không có tiên khí trợ giúp thì quẻ bói của tôi cũng có độ chính xác cao."
Huyền Vũ Bặc Thiên Quái, đúng là một cái tên rất oai phong. Diệp Lăng gật đầu, chẳng qua lại không chút động tâm nào, dù ném thứ này cho mình cũng không dùng đến.
Vật này anh cứ giữ lấy mà dùng đi.
Món bảo bối này rơi vào trong tay Lý Thiên Hạo cũng rất thích hợp, nguyên nhân quan trọng chắc là Huyền Vũ Bặc Thiên Quái lựa chọn anh ta đi.
Nhưng, vì sao bản thân lại lấy được một cục than đen cứng không chịu được này!
Mọi người ở trước lỗ đen, có vui mừng có hưng phấn cũng có mất mát, chẳng qua có mất mát nhưng cũng chiếm được không ít chỗ tốt, chỉ là thu hoạch có chút nhỏ so với người khác mà thôi.
"Thần Phong, anh lấy được cái gì?" Diệp Lăng tiến đến bên cạnh Thần Phong trông mòn con mắt hỏi.
Thần Phong cười hì hì, cầm ra một thanh trường kiếm, kiếm dài ba thước, thân kiếm điêu khắc Thanh Long, kiếm phong sắc bén nhấp nháy tràn ngập sát khí ép vào tâm hồn của mọi người.
"Mẹ nó! Vận khí của anh tốt như vậy, đây cmn là linh khí cực phẩm đó!" Hai mắt Diệp Lăng nhất thời tỏa ánh sáng.
Nếu như kiếm này ở trong tay mình, dù là lão tổ Kim Đan thì mình cũng dám liều mạng một trận, kiếm này có thể tăng cường sức chiến đấu đáng sợ.
Thần Phong nhìn thấy trong mắt của Diệp Lăng có chút tâm tư, nhất thời ôm thanh trường kiếm vào trong lòng: "Cút ra xa một chút, nếu anh dám mạnh mẽ đoạt bảo bối của tôi, tôi liều mạng với anh!"
Diệp Lăng hung hăng châm chọc Thần Phong, mình là người sẽ đoạt đồ của người khác sao, thực sự là nói đùa, mình không biết xấu hổ như vậy sao?
Hắc Thổ Bạch Vân lấy được một vật Tầm Long Bàn, món bảo bối này có thể giúp hai người tìm được Long Mạch nhanh hơn, coi như là vật rơi vào đúng chủ, hai người cũng hưng phấn không gì sánh được.
Cả đám có vui có buồn bước qua cửa thứ hai, khối đá tròn ở giữa không trung chậm rãi xuất hiện một con đường, đi thông bên trong bóng tối.
"Cửa tiếp theo khảo nghiêm tâm cảnh, người qua cửa mới có thể tiếp tục đi tới đích, mà người thất bại thì mất đi tư cách."
Giọng nói cuồn cuộn uy nghiêm kia lại vang lên giữa không trung, mọi người đi theo con đường nhỏ bước vào bên trong bóng tối.
Bóng tối mênh mông vô bờ bến, trong bóng tối không có một tia sáng nào, mọi người đều sững sờ, bỗng nhiên cảm giác được bản thân giống như bị một cỗ lực lượng cường đại kéo tiến vào một không gian đặc thù. .
Nơi đây không có gió, không có ánh sáng, thậm chí ngay cả một chút âm thanh cũng không có. Mọi người đứng xung quanh Diệp Lăng đều không nhìn thấy cảnh vật gì, chỉ có bóng tối mênh mông.
"Mấy tên khốn kiếp này đúng là có rất nhiều ý tưởng." Diệp Lăng cười khinh thường.
Cửa thứ nhất là tiềm lực, cửa thứ hai là dũng khí, cửa thứ ba này là khảo nghiệm tâm cảnh, Diệp Lăng suy đoán cửa phía sau nữa chắc là khảo nghiệm thực lực, khảo nghiệm vận may vân vân.
Những thứ này đều là những khảo nghiệm thường thấy nhất ở Tiên Giới, cũng chỉ có vài loại này, chẳng qua khảo nghiệm tâm cảnh cũng chỉ là người xông qua cửa bị kéo vào huyễn cảnh, rồi tìm nhược điểm để phá huyễn cảnh đó.
Mà loại khảo nghiệm giống như ngục giam cấm bế này, Diệp Lăng là lần đầu tiên nhìn thấy, loại khảo nghiệm này tuy đơn giản nhưng là loại làm cho kẻ khác phát điên nhất.
Bên trong bóng tối, giống như bị mất đi, không có sự sống, không biết thời gian trôi qua bao lâu, cái này mới là khảo nghiệm tâm cảnh tốt nhất.
Diệp Lăng lại không sợ hãi cái gì, ngồi trên mặt đất nghiên cứu chuyện ngưng kết Kim Đan quỷ dị cùng với cục gạch chết tiệt kia.
Thời gian chậm rãi trôi qua, không ai biết đã trôi qua bao lâu, mặc dù nói tu luyện không năm tháng, nhưng dưới loại hoàn cảnh xấu này, không ai có thể tĩnh tâm lại được.
Mở mắt ra chính là bóng tối, bất kể là mình có cảm giác tu luyện một vạn năm hoặc là trăm năm, mở mắt vẫn như vậy.
Cường giả Hoa Hạ vẫn tốt, dù sao đều là người tu Đạo hoặc là tu Phật, tâm cảnh đều cao hơn một chút, còn miễn cưỡng có thể kiên trì, chẳng qua dù vậy cũng đã có vài tên cường giả không kiên trì nổi.
Mà những cường giả nước ngoài, vốn chính là Dị Năng Giả, trời sinh có dị năng, tâm pháp tu luyện cũng rất thô ráp, tâm cảnh cũng không mạnh.
Green, một cường giả của tổ chức Thần Phạt, trời sinh chiến lực phi phàm, tốc độ tu luyện cực nhanh, trong thời gian ngắn ngủi đã tu luyện đến cảnh giới Tiên Thiên, vô cùng đáng sợ.
Nhưng gã ở trong huyễn cảnh này lại không thể chịu đựng đến cuối cùng, gã ép buộc chính mình tĩnh tâm lại tìm hiểu dị năng bản thân, nhưng khi gã cảm giác thời gian trôi qua đã mấy năm dài, nhưng mở mắt ra vẫn chỉ là bóng tối.
"Không có khả năng! Lẽ nào mình vĩnh viễn bị giam cầm bên trong này?" Green đứng dậy, đánh một quyền vào bóng tối, nhưng một quyền đáng sợ lại trực tiếp biến mất ở trong bóng tối.
Lòng Green có chút dao động, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nơi đây không có thời gian, không có ánh sáng, không có sự sống, còn đáng sợ hơn Địa Ngục nữa, mở mắt ra đều là bóng tối.
"Cuối cùng là mình đã trải qua bao lâu!" Green cắn răng, trên trán chảy mồ hôi đầm đìa.
Đột nhiên, một lực lượng kịch liệt đánh trúng vào thân thể của gã, ý thức của Green nhất thời hỗn loại, khi mở mắt ra gã đã đứng trên một bãi đất trống rộng vô biên.
Đầu Green đầy mồ hôi, bên cạnh gã cũng có mấy cường giả đang ngồi xếp bằng, có vẻ mặt dữ tợn, có vẻ mặt hờ hững, cũng không thiếu người tỉnh lại như Green.
"Thất bại sao?" Green thì thào, lẽ nào tâm cảnh của mình lại yếu ớt như vậy?
Thất bại, là đoạn tuyệt với con đường phía trước, Green có chút hối hận, nếu như mình có thể kiên trì nữa, kiên trì thêm một chút nữa, thật là tốt biết bao, như vậy có thể thành công rồi.
Thần Phong đứng trong bóng tối giống như một ngọn núi sừng sững, lù lù bất động, từ nhỏ trong gia tộc đã thử thách anh nhiều lần, lúc này anh sẽ không bị loại khảo nghiệm này đánh bại.
Có thể trở thành Dị Năng Giả hoặc Tu Luyện Giả ở Hoa Hạ, thật ra tâm cảnh đều rất cường đại, nếu như bọn họ không qua cửa thì nguyên nhân rất đơn giản.
Đó chính là thời gian bọn họ trải qua quá ngắn, mỗi người cao nhất đều chỉ trải qua 50 năm tu luyện, nhưng trong bóng tối, chớp mắt đã qua trăm năm hoặc nhiều hơn nữa, thời gian đó còn dài hơn thời gian bọn họ sống nữa.
Loại tương phản này làm cho tâm lý của bọn họ trực tiếp tan vỡ.
Nhưng Diệp Lăng lại không giống như vậy, đã từng làm Tiên Đế, thời gian trải qua đã ngàn vạn năm thậm chí là nhiều hơn, với hắn một chút thời gian này không đáng nhắc tới.
Cho nên ở đây bất luận kẻ nào đều có thể thất bại, nhưng Diệp Lăng sẽ không, bởi vì... Loại khảo nghiệm này đối với Diệp Lăng mà nói, quá mức đơn giản.
Ba, một thanh âm thanh thúy vang lên bên trong bóng tối vô biên, mọi người đều sững sờ, trong bóng tối vô biên, một luồng ánh sáng chậm rãi sáng lên.