Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 223 - Chương 223: Sao Đánh Rắm Nhiều Như Vậy

Chương 223: Sao đánh rắm nhiều như vậy

Một luồng ánh sáng chậm rãi sáng giữa không trung, lúc bình thường một chút ánh sáng này sẽ không có người quan tâm, nhưng lúc này lại thành hi vọng của tất cả mọi người.

Ùng ùng, bóng tối chấn động, làm cho ánh sáng kia ngày càng sáng hơn, toàn bộ bóng tối đều tan vỡ giống như thủy tinh, xuất hiện vết nứt rậm rạp.

Diệp Lăng bị tiếng động này đánh vỡ, đứng dậy, rất không hài lòng nói: "Làm cái gì vậy, nhanh như vậy đã xong rồi, tiểu gia đây còn chưa hiểu rõ hết cục gạch đen này nữa."

Diệp Lăng cũng chưa hiểu rõ hết Kim Đan quỷ dị kia, còn cục gạch đen thì chỉ mới bắt đầu nghiên cứu, nhưng bóng tối lại tan vỡ rồi. Làm cái cọng lông gì vậy, quấy rối người ta nghiên cứu.

Những người khác đều tỉnh lại, nhìn thấy bản thân đứng trên bãi đất trống, há mồm thở dốc, giống như tìm được đường sống trong chỗ chết, trong đó có người kém chút nữa đã thất bại.

Bên trong gần 200 người, có gần một nửa thất bại, bọn họ không cách nào đi tiếp nữa, mà người thành công qua cửa lại không có phần thưởng tương ứng, làm cho Diệp Lăng mắng to.

Trăm người còn lại tiếp tục về phía trước, dựa theo thanh âm chỉ dẫn đi tới một một tấm bia đá to lớn, tấm bia đá này lớn không gì sánh được, chiều rộng mấy trượng, cao không thấy đỉnh, xông thẳng mây xanh.

"Khảo nghiệm sức mạnh, người có thể lưu lại con dấu trên tấm bia đá này thì có tư cách tiếp tục đi tiếp, người qua cửa có thể thu được một Nhẫn Trữ Vật."

Giọng nói chậm rãi vang lên, mắt Diệp Lăng nhất thời sáng lên, rốt cuộc cũng có bảo bối, Nhẫn Trữ Vật!

Nhẫn Trữ Vật giống với những điều không có thật mà trên tiểu thuyết viết, bên trong có một không gian phong bế, có thể để vào một ít vật chết, là pháp bảo mà người tu hành không thể thiếu.

Chẳng qua Nhẫn Trữ Vật là loại pháp bảo chỉ có cường giả siêu việt Kim Đan Kỳ mới có thể luyện chế thành, cho nên Diệp Lăng cũng vẫn luôn muốn tìm được một cái, bây giờ thực lực mạnh là có thể có được.

"Tôi tới trước!" Nói chuyện là một gã đàn ông dị năng nước ngoài có thân hình to con, khôi ngô lực lưỡng, một đầu tóc vàng giống như một con sư tử, tóc trên đầu rất nhiều, giọng nói hàm hậu.

Diệp Lăng nhìn gã đàn ông nói chuyện kia, không khỏi cười nhạt, tên này chắc là truyền thừa sức mạnh của gấu, chẳng qua nếu gã nghĩ có thể dễ dàng để lại dấn ấn trên bia đá này thì sai hoàn toàn.

Diệp Lăng biết tấm bia đá này là dùng Kích Kim Thạch chế thành, sức chống đỡ đáng sợ, ngay cả cường giả Tiên Thiên cũng không thể dễ dàng để lại dấu ấn trên tấm bia đá này.

Gã đàn ông đi tới trước tấm bia đá, hét lớn một tiếng, cánh tay hung hăng giơ lên tạo thành nắm đấm trực tiếp đánh ra một quyền.

Đùng.

Một thanh âm trầm muộn còn có tiếng vọng lại vang lên, mọi người đều nhìn chòng chọc vào tấm bia đá, đặc biệt là gã đàn ông ra tay kia càng vô cùng khẩn trương, chẳng qua gã có lòng tin.

Nhưng sau một phút, gã lại trợn tròn mắt, tấm bia đá này vậy mà lại nhẵn bóng giống như thủy tinh, ngay cả một cọng lông cũng không để lại.

Thất bại!

Người đầu tiên thất bại, làm cho mọi người đều có áp lực, không ít người vốn đang bình tĩnh trong lòng đều có chút bối rối.

Người thứ hai đi tới là người mạnh nhất của Nghị hội Hắc Ám, vẻ mặt gã lạnh lùng, đi tới trước tấm bia đá, thân hình bỗng nhiên vọt lên, sau đó vươn bàn tay ra hung hăng vỗ lên tấm bia đá.

Người mạnh nhất của Nghị hội Hắc Ám rơi xuống đất, trực tiếp đứng qua một bên, sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước, mà chỗ bàn tay gã vỗ xuống, thình lình hiện ra một chưởng ấn rất cạn.

Thành công!

Cuối cùng cường giả Trúc Cơ Kỳ của Nghị hội Hắc Ám cũng thành công, sự thành công của gã giống như là một liều thuốc trợ tim, tuy rõ ràng biết thực lực trong đám người của gã là số một số hai, nhưng tối thiểu cũng có hi vọng không phải sao?

Từng người đi tới dùng hết toàn thân lực đánh lên tấm bia đá, có thành công có thất bại, tỷ lệ thất bại rất lớn, trong thời gian ngắn ngủi đã loại không ít người.

Phân nửa cường giả Hoa Hạ đã thất bại, hết cách rồi, trước thực lực chân chính không thể dùng kỹ xảo để vượt qua, đây tuyệt đối là kiểm nghiệm thực lực.

Hắc Thổ Bạch Vân cũng đi tới tấm bia đá, linh lực trong cơ thể cuồn cuộn, lực lượng vô tận thoáng hiện trong lòng bàn tay.

Ba, một quyền đập trúng tấm bia đá, không để lại dấu ấn, vẻ mặt của hai người chán nản, thất bại, lúc này thất bại rồi.

Lý Thiên Hạo ngượng ngùng nhìn Diệp Lăng một chút: "Tôi không biết còn có nơi thần kỳ như thế này, ở nơi này hai người bọn họ không có tác dụng, thực sự là xấu hổ."

Thực ra ý trong lời nói của Lý Thiên Hạo rất đơn giản, anh cho rằng trong này phải có trận pháp, có cơ quan, cho nên mới mang theo Bạch Vân Hắc Thổ, nhưng sau khi đi vào anh mới phát hiện, hoàn toàn sai rồi, trong này hoàn toàn không thể dùng theo lẽ thường để giải thích.

Diệp Lăng lắc đầu, cười đi tới bên cạnh Hắc Thổ cùng Bạch Vân đang mang vẻ mặt thất vọng: "Không sao, ít nhất hai người đã nỗ lực, cũng có thu hoạch phải không?"

Hai người gật đầu: "Xin lỗi, không thể giúp được anh, chúng tôi không cần tiền thuê, dù sao chúng tôi cũng nhận được đồ vật tương ứng."

Diệp Lăng cười cười: "Nhìn tôi báo thù cho hai người!”

Vừa nói xong, Diệp Lăng đi ra ngoài, tất cả mọi người đều nhìn chòng chọc vào Diệp Lăng, hắn là tồn tại mạnh nhất trong đám người, xem thử hắn có thể thành công hay không.

Diệp Lăng có vẻ lạnh nhạt, đi tới trước tấm bia đá, cánh tay nhẹ nhàng vung lên vỗ nhẹ vào tấm bia đá giống như bắt muỗi, không nhìn thấy dùng sức gì cả.

Xoay người, Diệp Lăng cười hì hì, mọi người đều sửng sốt, tên này đang làm cái quái gì thế?

Làm như vậy có thể lưu lại dấu ấn trên tấm bia đá sao?

Nhưng khi Diệp Lăng quay người trở về, tất cả mọi người đều trừng lớn con mắt, trên tấm bia đá thình lình xuất hiện một chưởng ấn thật sâu.

"Bà mẹ nó! Hắn là quái vật sao!"

"Tên này không phải ăn gian chứ? Đây quả thực là chuyện đùa, tùy tiện vỗ một cái là có thể để lại dấu ấn trên tấm bia đá này?"

"Kháng nghị! Tôi muốn kháng nghị, hắn tuyệt đối là ăn gian!"

Một đám người thất bại đều cao giọng gào thét, bọn họ không phục, vì sao Diệp Lăng tùy tiện vỗ lên tấm bia đá liền thành công?

Diệp Lăng nhìn người phụ nữ đang kêu gào to nhất kia: "Thế nào? Không phục?"

"Không phục thì cô qua đây, một cái vỗ của tiểu gia đây có thể san bằng ngực của cô, không san bằng được thì tiểu gia đây rời khỏi!"

Diệp Lăng vừa nói ra lời này, người phụ nữ đang kêu gào to nhất kia nhất thời sửng sốt, sắc mặt từ xanh chuyển qua hồng, mà bên cạnh ả ta có một người đàn ông đang vô cùng kích động: "Đái Á, để cho hắn vỗ thử đi, sao có thể san bằng ngực được chứ, để cho hắn vỗ không vỗ được liền thua!"

"Thử cmn, sao anh không để cho hắn vỗ nhị đệ của anh? Tên hỗn đản chỉ biết xem náo nhiệt!" Người phụ nữ gào to nhất tức giận, đùa gì thế.

Sức mạnh của Diệp Lăng lớn như vậy, dưới bàn tay của hắn không chết cũng tàn phế.

Diệp Lăng cười nhạt, nếu để mình tới vỗ thật, hắn có thể đập chết cô gái này, đừng nói là bộ ngực.

Sau đó đám người Thần Phong lên sân khấu, Thần Phong dùng mánh lới, lấy trường kiếm của mình ra, linh lực trong cơ thể cuồn cuộn, bỗng nhiên đâm một cái, trực tiếp đâm ra một kẽ hở trên tấm bia đá.

Tất cả mọi người choáng váng, tên này đùa cái gì thế? Còn có thể dùng vũ khí?

"Các người không phải quá vô sỉ đi, còn có thể dùng vũ khí?"

"Đúng vậy! Chúng ta đều dùng nắm đấm hoặc chân, anh đây là ăn gian!"

Mọi người lại kêu gào lần nữa, con mắt Diệp Lăng khẽ híp lại: "Tôi phát hiện các người đánh rắm hơi bị nhiều đó, chúng tôi không cho các người dùng vũ khí à?"

"Tới đây! Người nào nói chuyện thì đứng ra, tiểu gia đây cam đoan không đập chết hắn!"

Bình Luận (0)
Comment