Diệp Lăng tức giận mắng, một đám phế vật gì vậy, chính mình không được còn không cho phép người khác được.
Thần Phong sử dụng kiếm thì sao, người nào quy định không thể dùng kiếm, các người sao không nghe cho rõ bây giờ còn đổ lên đầu chúng tôi?
"Thực lực không đủ thì đừng có kêu loạn ở đây, thứ mất mặt xấu hổ, giết các người tôi còn ngại bẩn tay." Diệp Lăng phun ra một bãi nước miếng hung hăng nói.
Mọi người đều á khẩu không trả lời được, gặp phải người như vậy bạn còn có thể làm như thế nào?
Nói cũng không nói lại, đánh cũng không đánh lại, lại ngang ngược không biết lý lẽ, tính toán một chút, không chấp nhặt với hắn, tên yêu nghiệt này tự có trời trừng phạt hắn
Nhìn thấy mọi người không nói lời nào nữa, Diệp Lăng lại nói thêm một câu: "Một đám chỉ biết ăn uống, ngay cả nói chuyện cũng không dám, các người sống để làm gì?"
"Sống lãng phí không khí, chết lãng phí đất chôn, nửa chết nửa sống lãng phí tiền của thế giới."
Đông, tất cả mọi người giống như bị một cây búa lớn hung hăng đánh vào miệng, kém chút phun ra máu, tên này khinh người quá đáng, hơi quá phận rồi đó.
"Một đám lão tạp mao!” Diệp Lăng lạnh lùng mắng.
Một bên, người mạnh nhất của Nghị hội Hắc Ám đột nhiên trừng mắt, hừ một tiếng, đây là ý gì, đang nói bổn tọa sao?
Diệp Lăng vội vàng xua tay: "Chưa nói lão tạp mao ông, đang nói bọn họ."
"Ừ.. Hả?" Người mạnh nhất của Nghị hội Hắc Ám nhất thời trừng lớn con mắt.
Cường giả người nước ngoài khác cũng không có gan đấu võ mồm với tên tử thần như Diệp Lăng, ai cũng không ngại mình sống quá dài, ăn no rỗi việc đi đùa giỡn hắn làm gì.
Lý Thiên Hạo cũng đi ra, hít sâu, bàn tay chậm rãi nắm lại, từ hai bên của anh đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng, tia sáng giao hòa, dung hợp vào một chỗ.
"Tật Quang Trận, xông!"
Ầm, tia sáng ầm ầm đụng vào tấm bia đá, công kích bén chọn trực tiếp để lại một dấu ấn hình tròn trên tấm bia đá.
Phía sau có vô số người có thất bại, có thành công, cuối cùng qua cửa này không đến 100 người, còn lại toàn bộ bị loại bỏ.
Khi Hắc Thổ Bạch Vân đang không muốn rời đi thì đã bị một nguồn năng lượng mang ra ngoài, sau khi tất cả người thất bại đều bị tống ra ngoài, trên tay mỗi người ở chỗ này đều có nhiều hơn một chiếc nhẫn màu đồng cổ.
"Ngươi hạng nhất, đặc biệt ban cho Nhẫn Trữ Vật cao cấp."
Trong đầu Diệp Lăng lóe lên một giọng nói, lạnh lùng vô tình, lại cực kỳ uy nghiêm.
Nhìn thấy cái nhẫn có màu đậm hơn kia, Diệp Lăng vui mừng cầm trong tay, rót linh lực vào trong chiếc nhẫn, không gian bên trong trực tiếp xuất hiện.
Bên trong nhẫn của Diệp Lăng rộng khoảng 1000 mét vuông, còn những người khác chỉ có 10 mét vuông, nhưng đối với bọn họ mà nói, đây chính là vui mừng cực lớn.
Đặc biệt là cường giả nước ngoài, bọn họ chưa bao giờ thấy qua một cái nhẫn thần kỳ như vậy, dựa vào chỉ dẫn đưa linh lực vào bên trong nhẫn, sau khi bọn họ mở ra không gian, xém chút nữa nhảy lên, kích động vạn phần.
Mang Nhẫn Trữ Vật vào, có Nhẫn Trữ Vật mọi người đều bỏ đồ đạc vào bên trong nhẫn, đám người Diệp Lăng lại dựa theo chỉ dẫn tiếp tục đi về phía trước.
Đi khoảng mười phút, mọi người đi tới một hư không đã sụp đổ, liền dừng lại.
Trong chớp mắt khi mọi người dừng bước, bên trong hư không đột nhiên xuất hiện cầu thang lóe ra thần mang năm màu, thông đến ngôi sao rực rỡ chói mắt trên hư không.
Cầu thang có 100 bậc, trong đó có không ít bậc thang là không có gì, nếu như đạp hụt, sẽ trực tiếp rơi vào hư không, không rõ sống chết.
"Các ngươi chia làm mười đội, mỗi đội mười người ném mạnh con xúc xắc, dựa theo điểm số đi về phía trước, nếu như rơi xuống hư không thì bỏ mình! Người có thể đi đến thần đài mới có thể tiến hành cửa tiếp theo."
Giọng nói uy nghiêm mênh mông lại vang lên, lúc này đây, tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Ngươi đùa với chúng ta sao?
Chúng ta dùng tính mạng để đánh cuộc với ngươi?
Còn phải ném xúc xắc, sao ngươi không làm luôn một bộ tú lơ khơ để đánh bài đi? Ai thua người đó chết, như vậy sẽ nhanh hơn.
Đùng, đùng, đùng, trước mặt 10 bậc thang của 10 đội, xuất hiện 10 xúc xắc, cao hơn đầu người, phía trên cũng khắc chấm tròn.
"Mấy tên khốn kiếp này cũng quá biết chơi đi, cầm cái này khảo nghiệm vận may của người ta?" Diệp Lăng cũng có chút á khẩu không trả lời được, điểm mấu chốt của mấy tên gia hỏa này đúng là không rõ ràng gì cả.
Bất kể là người, hay là tiên, hay là Dị Năng Giả, người thành công không thể thiếu mấy nhân tố, ví dụ như thực lực, ví dụ như dũng khí, ví dụ như tâm cảnh.
Nhưng giữa những nhân tố này, quan trọng nhất vẫn là vận may, một người có vận may vô địch dù là người ngu như heo cũng trở thành người giàu nhất.
Không nên nghi ngờ điều này, ví dụ như trong hiện thực, một con mèo trong hoàng thất của một nước nào đó, thừa kế tài sản của chủ nhân nó, còn nhiều hơn người phấn đấu cả đời, đây chính là vận may, chính là số mệnh.
Mọi người đều nhìn nhau một cái, làm sao bây giờ, chỉ có thể dựa theo giọng nói kia mà làm, không nghe được hắn nói không đến được thần đài kia thì đều chết sao, hiện tại đường lui đều đã bị đóng kín rồi.
Mười người đầu tiên đồng thời đạp lên bậc thang, sau khi mười người bước lên, bậc thang kia vậy mà xuất hiện biến hóa.
Một ít bậc thang sau khi sụp đổ lại lần nữa trở về, một ít bậc thang lại lặng yên không tiếng động biến mất, đây gần như có thể chứng minh vận may của một người.
Mà trong mười người này, có một người là thảm nhất, sau khi bước lên bậc thang, một trăm bậc thang đã biến mất 50 bậc, hơn nữa toàn bộ đều là số lẻ, ví dụ như một ba năm bảy, số chẵn thì vẫn còn, ví dụ như hai bốn sáu tám.
Tên này muốn ngu rồi, hai mắt đã rưng rưng, nhìn về đoàn người phía sau, cái này làm sao ném được, bản thân mình phải ném trúng một ba năm bảy, nếu không đó chính là chết.
"Đây là đang đùa với mình sao?" Tên gia hỏa xui xẻo này đã sớm khóc trong lòng, đây quả thực lấy mạng của hắn.
Diệp Lăng lại cười ha ha, đưa tới vô số người ghé mắt, tên gia hỏa này cũng quá xui xẻo rồi, nếu có thể đi tới, thì chính là nghịch thiên rồi.
"Nhanh! Mau ném đi, tiểu gia ta đang chờ ném đây!" Diệp Lăng cười ha ha, không có một chút phong độ nào.
Mười người đầu tiên đều cẩn thận ném xúc xắc, ôm lấy xúc xắc cao hơn người, tay run rẩy nhẹ nhàng ném ra, điểm số xuất hiện, sau đó bọn họ bắt đầu đi tới bậc thang.
"A! Cứu tôi!"
Gã xui xẻo kia lần đầu ném xúc xắc đã trực tiếp rớt xuống hư không, điểm mà gã ném ra là hai, kết quả chết ở bậc thang thứ hai, rơi vào hư không biến mất.
Mọi người đều run rẩy một chút, mẹ kiếp, đây là đùa thật, ném không tốt thì chết!
Mấy người vẫn còn ném kia trong lòng giật mình, trong nhất thời trên trán xuất hiện nhiều mồ hôi, trái tim cùng nhảy bùm bùm bùm.
Bậc thang có người thất bại kia lại có một người bù vào, bắt đầu ném.
Lý Thiên Hạo mang vẻ mặt lạnh nhạt, ngạo nghễ nói: "Sách sách, cửa này là sở trường của tiểu gia đây, cửa khác thì không được, chứ việc nghịch thiên cải mệnh là sở trường của tôi!"
"Nghịch thiên cải mệnh cái rắm, anh cẩn thận một chút, nếu như rơi xuống, tôi cũng không cứu được anh." Diệp Lăng nhắc nhở anh.
Đây chính là thủ đoạn mà Tiên Nhân bày ra, với trình độ gà mờ của Lý Thiên Hạo thì nhằm nhò gì.
Đột nhiên lại có một người rớt xuống, tất cả mọi người đều khẩn trương lên, đây là đánh bạc, là tiền đặt cược xa xỉ nhất trên thế giới này
Bởi vì đây là đang đánh cuộc mạng của mình!