Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 225 - Chương 225: Giết Chóc, Bắt Đầu

Chương 225: Giết chóc, bắt đầu

Lại có một cường giả đi tới thế chỗ, giao sinh tử của bọn họ cho vận may thần kỳ trên con xúc xắc đáng chết này.

Trời ạ, nếu để cho chúng ta đi chiến đấu, chúng ta chết cũng không lời nào, nhưng đây là cái quái gì, chết bởi vì một con xúc xắc, cảm giác này thực sự không có thiên lý.

Mà lúc này, tất cả mọi người đều nhìn về bậc thang của Thánh Nữ và người mạnh nhất của Nghị hội Hắc Ám.

"U, không tồi, để cho mình coi thử vận may của lão tạp mao này và Thánh Nữ như thế nào!" Diệp Lăng cười hì hì, có chút hưng phấn nói.

"Trưởng lão Ô Nha vô địch, hắc ám vĩnh hằng!"

"Để cho quang huy của thần vẩy khắp nhân gian, Thánh Nữ sẽ dẫn dắt chúng ta đi đến vinh quang!"

Diệp Lăng kinh ngạc, cái quái gì vậy, người mạnh nhất của Nghị hội Hắc Ám vậy mà tên là Ô Nha? Cái tên thật kỳ quái.

Hai người bước lên bậc thang, bậc thang đang phiêu phù giữa không trung chậm rãi có thay đổi, kết quả làm cho tất cả mọi người khiếp sợ vạn phần.

Bậc thang của Thánh Nữ vậy mà chỉ có năm bậc thang biến mất, mà Trưởng lão Ô Nha của Nghị hội Hắc Ám cũng chỉ biến mất bảy bậc, đây tuyệt đối là kỳ tích đối với mọi người.

Hai người mặt không đổi sắc bắt đầu ném xúc xắc, từng cái bị ném lên, sau đó dựa theo điểm số mà đi tới.

Mà trên đường, ngay cả một chút nguy hiểm hai người cũng không gặp phải, Thánh Nữ là người đầu tiên đi tới thần đài, Ô Nha là người thứ hai đi tới thần đài.

Dưới bậc thang, mỗi cường giả của Nghị hội Hắc Ám và Giáo Đình đều đang hoan hô, vận may của hai người này quả thực vô địch, ngay cả một chút nguy hiểm cũng không gặp phải.

Mà trong nháy mắt khi hai người đi tới trước thần đài, nhất thời có hai vệt kim quang quấn lên thân bọn họ, đôi mắt của Diệp Lăng đột nhiên trợn to, lộ ra một nụ cười thần bí.

"Đúng là một đám gia hỏa tốt, lại làm ra loại thủ đoạn này! Khảo nghiệm vận may gì chứ? Đây chính là cướp đoạt!"

Kim quang kia, chính là vận may và vận mệnh của mỗi người, người rơi xuống hư không, vận mệnh và vận may của người đó sẽ bị người đứng trước thần đài này cướp đoạt, mà cường giả đứng trước thần đài, cũng sẽ dựa vào độ mạnh yếu của vận mệnh bản thân mà cướp đoạt vận mệnh của những người khác đang đứng trên đài với mình.

"Thần Phong, Thiên Hạo, một lát nữa hai người đi theo phía sau tôi, sau đó cũng đi tới thần đài sau tôi." Diệp Lăng cười nhạt.

Nếu như vậy, tiểu gia đây có thể thu hết vận mệnh của bọn họ, đưa vận mệnh của bọn họ lên thân của tiểu gia đây, hì hì.

Trên 100 bậc thang, lại có người rơi xuống mọi người đều không dám há mồm thở dốc, con xúc xắc đang nhảy nhót kia trở thành chúa tể nắm giữ sinh mạng của bọn họ.

Một con xúc xắc có thể làm cho những cường giả này chết?

Thật cmn vô nghĩa.

Rốt cuộc, tất cả mọi người đều ném xong, chỉ còn lại có đám người Diệp Lăng, Diệp Lăng để cho Thần Phong và Lý Thiên Hạo đồng thời bước lên đường còn lại, sau đó mười người đồng thời tiến lên bậc thang.

Ông, ông, cộp cộp, bậc thang biến hóa, chậm rãi chuyển động.

Mười người, đều có vận may khác nhau, trong đó Lý Thiên Hạo và Thần Phong đã coi như không tệ, một trăm bậc thang chỉ có không đến mười bậc trống, mấy người khác vậy mà cũng vào khoảng 20 đến 30 bậc.

Mà khi Diệp Lăng đạp lên bậc thang, trong chớp mắt bậc thang xảy ra thay đổi ấy, tất cả mọi người kinh ngạc, sau đó chửi ầm lên.

"Cái quái gì vậy! Lão tử kháng nghị, kháng nghị! Các người đây là ăn gian, xác định là ăn gian!"

"Ăn gian! Nếu không ăn gian lão tử đập đầu vào trứng!"

"Lấy chùy ra đập chết! Tôi cũng tới! Các người khinh người quá đáng!"

Ở trong tiếng mắng chửi, Diệp Lăng kiêu ngạo cười to, dưới chân của mình, một trăm bậc thang hoàn hảo không tổn hại gì, vậy mà không có bậc thang nào biến mất.

Hơn nữa ở trên bậc thang, hai bên trái phải của bậc thang có kim quang hộ thể, mù mịt chớp động giống như thảm đỏ.

Diệp Lăng cười hì hì, cầm lấy con xúc xắc ném lên không trung, sau đó con xúc xắc rơi xuống đất, không ngừng lăn mình, cuối cùng dừng lại.

"Mẹ nó! Hỗn đản hỗn đản! Tôi không chơi nữa, đây là bug, bug!"

"Chúa ơi! Dùng sét đánh chết tên yêu nghiệt này đi!"

"Tránh ra, để cho tôi tới giết hắn, tôi muốn giết hắn!"

Chín người cùng lên với Diệp Lăng cũng đều choáng váng, bao gồm cả Lý Thiên Hạo và Thần Phong, từng người đều trừng mắt há mồm.

"Không thể nào! Tên gia hỏa này nghịch thiên rồi!"

"Chúng ta còn có thể vui vẻ chơi đùa sao? Còn có thể làm bạn sao?"

Mọi người đều tức giận mắng, tức giận mắng bất công, bởi vì mặt con xúc xắc mà Diệp Lăng ném được, trên mặt viết to con số 100, hơn nữa còn là chữ Hán.

"Ha ha! Thấy không, vận khí này của tiểu gia đây, sách sách, không phục không được nha, tiểu gia ta đi trước đây!" Diệp Lăng cười ha ha, bước ra một bước, trực tiếp nhảy vượt qua 100 bậc thang.

Một cước bước tới thần đài, Diệp Lăng đứng bên cạnh Thánh Nữ. Giờ phút này kim quang trên người của tất cả mọi người ở trước thần đài đều mờ đi.

Mà kim quang trên thân Diệp Lăng lại to như cánh tay, rít gào phát động, quấn ở trên người của hắn, giống như cự long, không có cách nào giải thích được.

Diệp Lăng cảm giác được, giờ phút này mình thân thiết với mảnh thiên địa này nhiều hơn. Hơn nữa bên trong kim quang mờ mịt này hắn cảm giác mình giống như là con cưng của mảnh thiên địa này, được thiên địa này bảo vệ, vô cùng sảng khoái.

Mà lúc kim quang của những người khác nhạt đi, đột nhiên bọn họ có một cảm giác bất an, chẳng qua không có nghĩ nhiều, bọn họ chỉ cho là mình bị Diệp Lăng hù dọa, không ai sẽ nghĩ rằng vận may và vận mệnh của mình bị tên hỗn đản Diệp Lăng cướp đoạt sạch sẽ.

"Sách sách, vẫn là mình trâu bò!" Diệp Lăng cười ha ha, chống nạnh cao giọng nói, một bộ tiểu nhân đắc chí.

Trong lòng mọi người đều kêu gào ông trời bất công, tên khốn kiếp như thế vậy mà thuận lợi như vậy, một bước có thể đến thần đài?

Dưới đài, còn thừa lại chín người đều đang cẩn thận ném xúc xắc, từng bước tiến tới thần đài, trong chín người đó vận may của Lý Thiên Hạo và Thần Phong cũng tốt đến mức làm người ghen tỵ, không mất bao lâu đã đi tới thần đài.

Mà còn bảy người dư lại thì bỏ mình hai người, chỉ còn lại có bốn người, chẳng qua ngay cả như vậy, mười người bọn họ là tổ có xác suất thành công cao nhất.

Bây giờ người có thể đứng trước thần đài xông qua cửa này, cũng chỉ còn lại có 56 người, bắt đầu hơn năm trăm người, đến bây giờ chỉ còn lại có một phần mười.

Thương vong quá kinh khủng, không biết có bao nhiêu thế lực bởi vì tử vong này mà trụ cột bị đập gãy.

"Đầu tiên chúc mừng các ngươi thành công xông qua các loại cửa ải khảo nghiệm thực lực, dũng khí, tâm cảnh, vận mệnh, các ngươi thu được một cơ hội tiếp thu truyền thừa, mà cơ hội này còn cần các ngươi tiếp tục cố gắng nắm chặt."

Giọng nói quen thuộc kia lại vang lên lần nữa.

Ngay sau đó, thần đài và tất cả bậc thang đều biến mất, mà phía dưới thần đài biến thành biển đen mênh mông

Mà sau một giây, một mảnh rậm rạp lặng yên xuất hiện trong phạm vi của thần đài, dài không biết bao nhiêu kilomet.

"Tiến vào Rừng Rậm Tử Vong tiến hành chém giết, trong đám các ngươi chỉ có 10 người sống sót, còn lại đều tử vong!"

"Mà tu vi của tất cả các ngươi đều bị áp chế xuống cảnh giới Tiên Thiên."

Nhất thời trái tim tất cả mọi người giống như bị móc ra, 56 người chỉ có 10 người sống sót, tỷ lệ tử vong thật thê thảm.

Trong lòng mọi người đều giật mình, ngay cả Diệp Lăng cũng không nhịn được hít một ngụm khí lạnh, mấy lão gia hỏa này thật đúng là ác độc.

Ngươi nói, ngươi để người ta giết người thì giết người đi, nhưng tại sao lại áp chế tu vi đến cảnh giới Tiên Thiên.

Diệp Lăng mỉm cười, chẳng qua như vậy vừa đúng dịp, trong cơ thể Kim Đan đang tản ra linh lực cuồn cuộn, cảnh giới Tiên Thiên nào có thể địch nổi?

"Tiến vào Rừng Rậm Tử Vong!"

Đột nhiên, một lực lượng không cách nào phản kháng trực tiếp bao vây lấy mọi người, đưa bọn họ vào bên trong rừng rậm mênh mông kia.

Giết chóc, bắt đầu!

Bình Luận (0)
Comment