Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 226 - Chương 226: Sự Kiện!

Chương 226: Sự kiện!

Tử Vong Sâm Lâm, ở một chỗ vắng vẻ không có động thực vật gì cả, chỉ có tiếng lá cây vang lên xào xạc.

Một chút ánh sáng soi sáng rừng rậm tràn đầy bóng tối, xuyên thấu qua cành lá rậm rạp chiếu xuống mặt đất. Một đạo thân ảnh đột nhiên hiện ra, phá vỡ thế giới tĩnh mịch này.

Thân ảnh thon dài ẩn chứa lực lượng kinh thiên động địa, là Diệp Lăng bị truyền đến nơi đây.

Hai mắt Diệp Lăng nhìn xung quanh, xuyên qua từng cây đại thụ che trời nhìn xa trăm dặm, không phát hiện người nào, sắc mặt hắn hơi lộ vẻ ngưng trọng.

Đối với hắn mà nói, đây là chiến trường giết người, hắn chính là vương giả.

Nhưng đối với Thần Phong và Lý Thiên Hạo mà nói, lại có nguy hiểm cực lớn, không thể nào hình dung được. Ô Nha của Nghị hội Hắc Ám, Thánh Nữ và vài tên cường giả Trúc Cơ Kỳ đều có thực lực khủng bố.

Nếu như mấy người này liên thủ, ngay cả Diệp Lăng cũng phải cẩn thận đối phó, đừng nói là hai người bọn họ.

"Phải nhanh chóng tìm được bọn họ, nếu không hai người đó sẽ gặp nguy hiểm." Diệp Lăng thì thào, vẻ mặt lạnh lùng, trong mắt giống như ẩn chứa một tia sát khí đỏ tươi đang nhảy nhót.

Hưu, cả người hắn giống như một con báo nhảy một cái đã không thấy hình dáng, xông vào bên trong rừng cây.

Đã bao nhiêu năm, loại cảm giác này lại lần nữa trở về, từ khi Diệp Lăng trở thành Tiên Đế, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, hai giới Thiên Tiên không bất kỳ người nào dám đối địch với hắn.

Lực lượng cường đại làm cho hắn hưởng thụ sự sùng bái của vô số người, cũng để cho hắn nếm được mùi vị vô địch.

Giống như trong bộ phim của ông chú Như Đặng có nói, vô địch, là vị trí có biết bao cô quạnh.

Mà lần này, Diệp Lăng lại cảm nhận được tư vị tuyệt vời khi hắn từ tầng dưới chót leo đến đỉnh phong.

Hiện tại dòng máu trong cơ thể của hắn đang sôi trào khắp người, lực lượng cường đại cùng với vô số kinh nghiệm kỹ xảo trong chiến đấu đều đang lặng yên thức tỉnh.

Lúc này không biết ở chỗ nào trong Tử Vong Sâm Lâm rộng bất tận kia xuất hiện người thứ nhất bị giết, mà người giết chính là Thần Phong.

Sau khi bị truyền tống đến nơi đây, Thần Phong trực tiếp lấy pháp bảo cực phẩm từ trong Nhẫn Trữ Vật ra, vẻ mặt lạnh lùng, trong nháy mắt liền phát hiện bên cạnh mình có một người.

Một gã cường giả của thế lực nước ngoài, thực lực của gã không yếu, cơ bắp cả người đều ẩn chứa sức bật kinh người.

"Thật đáng tiếc, người Hoa Hạ, mày gặp phải tao đúng là bất hạnh, tao sẽ đưa mày xuống địa ngục gặp quỷ Satan vĩ đại." Gã đàn ông kia mỉm cười nói.

Thần Phong không trả lời, chỉ là vẻ mặt càng lạnh hơn, bước ra một bước, cả người giống như sao băng nháy mắt xông ra ngoài.

Bá, bỗng nhiên Thần Phong đâm một kiếm ra, một kiếm tỏa ra hàn quang vạn trượng, mũi kiếm phát ra ánh sáng lóng lánh như ngọc, giống như Cự Long đang điên cuồng lướt tới gã cường giả phía đối diện

Cờ-rắc, đột nhiên một luồng điện quang giống như lôi xà xuất hiện ở trước mắt Thần Phong, một chiêu đâm ra mãnh liệt của Thần Phong giống như bị nghẽn lại, bỗng nhiên thân thể Thần Phong lắc một cái, trực tiếp lấy một độ cung quỷ dị tránh thoát công kích này.

Hai tròng mắt như đao, nhìn chòng chọc vào cường giả nước ngoài ở đối diện, đối mặt với địch nhân đột nhiên bùng nổ dị năng Lôi Điện, Thần Phong cũng không hoảng loạn chút nào.

Thân là Cục trưởng Cục Dị Năng Hoa Hạ, Dị Năng Giả nào mà anh chưa từng thấy, Dị Năng Giả có thể thao túng nguyên tố Ngũ Hành, ngay cả dị năng ẩn thân thành trong suốt, anh đều đã gặp qua.

"Raymond ta là đứa con của Lôi Thần vĩ đại, lấy danh nghĩa của Lôi Thần, phán ngươi tử hình!"

Xôn xao, trong tay Raymond đột nhiên xuất hiện một thanh quyền trượng, quyền trượng này giống như một cây xương, phía trên khảm rất nhiều bảo thạch màu lam, bên trong lại có lôi điện đang không ngừng nhảy lên.

Ùng ùng, bỗng trời đất biến sắc, trên bầu trời rừng rậm, đột nhiên một đạo sấm sét đánh xuống, trực tiếp đánh trúng lên người của Thần Phong.

Đinh đương, trường kiếm trong tay của Thần Phong trực tiếp cản lại một kích này, sau đó bước chân của Thần Phong liên tục tiến lên, thân thể vậy mà biến thành một đạo tàn ảnh quỷ dị, hơn nữa tàn ảnh như rồng, rất dài rất dài, vốn không có cách nào đuổi theo được thân ảnh của Thần Phong.

"Lực khống chế quá yếu, nếu mình có thể đi đến gần hắn, hắn phải chết!" Hai tròng mắt của Thần Phong ẩn chứa sát cơ dạt dào.

Mà Raymond nhìn thấy Thần Phong điên cuồng đánh tới, thì chấn động trong lòng, gã giống như là một Pháp Sư trong trò chơi, lực công kích viễn trình thì rợn người, nhưng cận chiến lại là yếu điểm trí mạng của gã.

"Không được, không thể để cho hắn đến gần người, nếu không mình sẽ chết!" Raymond hạ quyết tâm, bước chân liên tục lui về phía sau.

Hưu hưu hưu, Raymond không ngừng lùi lại, toàn lực vung quyền trượng trong tay, trên bầu trời từng đạo sấm sét cũng đang điên cuồng đánh tới.

Từng đạo sấm sét nổ vang bên cạnh Thần Thong, đều bị Thần Phong xảo diệu tránh khỏi.

Hưu, Thần Phong tăng tốc độ, thân thể nghiêng một độ cong quỷ dị, vậy mà từ mặt đất trực tiếp lấn người tới.

Bá bá, trường kiếm đâm ra một kiếm, một đạo kiếm mang sáng chói như rồng, điên cuồng lướt tới chỗ Raymond.

Đinh đương, Raymond vội vã nâng quyền trượng lên ngăn cản, nhưng khi kiếm quang đánh vào quyền trượng, bảo thạch được khảm quanh quyền trượng nháy mắt vỡ nát.

"Cái gì! Không thể nào" Trong lòng Raymond kinh hãi, điều này sao có thể, quyền trượng này của gã chính là chí bảo, không biết phải tốn bao nhiêu công sức mới có thể tạo ra được.

Thần Phong cười nhạt, bỗng nhiên thân thể lắc một cái, vậy mà trực tiếp biến mất, Raymond nhất thời hoảng sợ.

"Không được!"

Giọng nói vừa dứt, đột nhiên Raymond cảm giác được một luồng khí lạnh tràn vào cỗ của gã, hai mắt gã trừng to, tử khí tràn ngập viền mắt.

Đông, quỵ người xuống đất, Raymond trực tiếp tử vong, thân thể vẫn còn đang kịch liệt co quắp, mùi máu tanh tưởi chậm rãi bay ra.

Sắc mặt Thần Phong như thường, tay cầm trường kiếm, thân ảnh dần dần rời khỏi nơi này. Đối với anh giết một người không tính là thắng lợi, chỉ có sống đến cuối cùng mới xem như thắng lợi.

Mà ở một nơi khác, Lý Thiên Hạo đang bẻ cành cây thành từng đoạn ngắn sau đó bày cành cây theo phương hướng, rồi đặt Huyền Vũ Bặc Thiên Quái ở chính giữa.

"Thất Sát Huyền Vũ trận, bắt đầu!"

Bỗng nhiên hai tay của Lý Thiên Hạo nâng lên một chút, từng đoạn cây bị bẻ gãy kia vậy mà nhất thời xuất hiện từng luồn ánh sáng yếu ớt

Mà Huyền Vũ Bặc Thiên Quái nằm chính giữa, vậy mà lóe lên ánh sáng màu vàng, chẳng qua kim quang giống như lưỡi gió sắc bén, có phong mang làm cho người ta sợ hãi.

"Xem thử tên xui xẻo nào đi vào trận pháp này của Đạo Gia ta." Lý Thiên Hạo cười nhạt.

Chiến đấu thì anh ta không được, nhưng nếu như cho Lý Thiên Hạo đầy đủ thời gian để bày trận, anh có thể vây khốn một cường giả Tiên Thiên đến chết.

Mà hôm nay, Lý Thiên Hạo bày ra Thất Sát trận giết chóc đã được cải tạo lại này, uy lực càng gia tăng.

Lý Thiên Hạo nhắm con mắt lại, bắt đầu dùng tinh thần lực cảm nhận kẻ địch xung quanh, đột nhiên anh mỉm cười, rốt cuộc con mồi đã mắc câu.

Một gã cường giả nước ngoài cẩn thận đi tới, khi nhìn thấy bóng người Lý Thiên Hạo, tên cường giả kia nhất thời vui vẻ.

"Đúng là một tên tự đại, ở chỗ này mà cũng dám nghỉ ngơi, thực sự là muốn chết, xem ra trời cao vẫn rất thương mình!"

"Đã như vậy, mình cũng chỉ đành nhận!"

Cường giả nước ngoài cười nhạt, một chân trực tiếp bước vào Thất Sát Huyền Vũ trận đang bao quanh Lý Thiên Hạo.

Bỗng nhiên, hình dáng của Lý Thiên Hạo chậm rãi biến mất, thay vào đó bên trong hư không là một mảnh màu trắng mờ mịt, sau đó xuất hiện từng chuôi đao, lóe ra ánh sáng giết người.

"Cái gì!"

Tên cường giả nước ngoài sợ hãi kêu lên, nhưng sau một phút, cương đao trong mắt gã cũng càng lúc càng lớn!

Bình Luận (0)
Comment