Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 227 - Chương 227: Nguy Hiểm Đã Tới

Chương 227: Nguy hiểm đã tới

Đinh đương!

Tên cường giả nước ngoài vội vã giơ cánh tay lên, trong nháy mắt trên cánh tay của gã bao trùm một tầng sắt thép giống như tầng bảo vệ.

Tia lửa văng ra khắp nơi, cương đao hung hăng chém lên cánh tay của gã, chẳng qua lại không thể phá hư phòng ngự của gã

"Thằng nhóc kia! Mày cũng dám bẫy tao, nếu bị tao tìm được, tao sẽ đánh nát tất cả đầu khớp xương của mày!" Cường giả này cắn răng nghiến lợi nói.

Tên cường giả nước ngoài cẩn thận chậm rãi đi tới, đột nhiên phía trước gã xuất hiện một thanh trường thương, đâm về phía gã.

Phanh, lực lượng khổng lồ trực tiếp làm cho cường giả này liên tiếp lui về phía sau, nhưng vào lúc này, cường giả này lại cắn răng, thân thể bỗng nhiên xoay 180°.

"Cút ngay cho tao!"

Ầm, cường giả này đập một quyền lên thanh trường thương, thần sắc nghiêm nghị, hai mắt lóe ra ánh sáng.

"Có năng lực thì ra đây! Trốn trong bóng tối thì sao được coi là cường giả!"

Người này rống giận, cực kỳ bực bội, ngay cả người cũng không thấy, lại không ngừng bị đánh lén, có ý gì?

Chiến đấu không phải là hai bên giao đấu, từng cú đấm đấm vào thịt ư, mày là đang đùa với tao, chơi trò bịt mắt trốn tìm sao? Mày vẫn còn chưa tốt nghiệp mẫu giáo à?

Ở ngay phía trước, Lý Thiên Hạo chậm rãi xuất hiện, chỉ thấy anh khẽ mỉm cười nói: "Mày muốn tao xuất hiện, tao đi ra, mày có gan thì qua đây, để tao giết mày."

Ahhh, cường giả này nhất thời giận dữ, tên này đúng là một tên kkERnqkHpVYỤhWndWFḊốn kiếp, đánh lén không nói, bây giờ còn dám khiêu khích mình!

Cộc cộc cộc, cường giả này liên tục dậm chân, thân ảnh giống như ngọn núi cao, lướt tới chỗ Lý Thiên Hạo, đánh ra một quyền, toàn bộ cánh tay đều được bao phủ một tầng sắt thép.

Ở phía trước Lý Thiên Hạo vẫn cười lạnh, chỉ thấy ngón tay anh nhẹ nhàng điểm một cái.

Ông, toàn bộ không gian trắng xóa giống như là một tác phẩm tràn đầy ánh sáng lạnh lẽo, mà nắm đấm của cường giả kia cũng đã tới, hung hăng đánh trúng người Lý Thiên Hạo.

Cường giả nước ngoài này vui mừng, nhưng sau một giây, một quyền của gã lại quỷ dị xuyên qua thân thể của Lý Thiên Hạo, mà thân thể Lý Thiên Hạo vẫn giống như trước đứng yên tại chỗ.

"Mày là một tên phế vật, không tìm được mắt trận để phá trận, thì cả đời mày cũng sẽ không tìm được tao, cơn mưa binh khí đã tới, mời nghênh đón!"

Giọng của Lý Thiên Hạo vừa dứt, nhất thời cường giả nước ngoài ngây người, chỉ thấy bên trong không gian xuất hiện rậm rạp các loại binh khí, lóe ra sát cơ nồng đậm.

Những binh khí này có trường thương, đoản kiếm, lưu tinh chùy, phương thiên họa kích cùng với mũi tên bay đầy trời.

Mà ở trung tâm của những binh khí này, một con rùa Huyền Vũ to lớn đang ngồi, cái đầu ngẩng cao, rít gào rống giận.

Ùng ùng!

Một tiếng vang đinh tai nhức óc vang lên, giờ phút này tất cả binh khí bên trong không gian đều điên cuồng đánh tới.

"Mẹ của tôi ơi!"

Nhất thời cường giả này sợ hãi rống lên, nhanh chóng dùng sắt thép bao vây thân thể, mà đám binh khí rậm rạp kia cũng toàn bộ đánh lên người gã.

Bùm bùm, thanh âm giòn vang, cường giả nước ngoài giống như tấm bia ngắm, trên người cắm đầy vũ khí đáng sợ.

"Ha ha! Thế nào thế nào, mày đánh không lại tao, hì hì!"

"Mày còn muốn đánh không, tao xem mày còn gây khó dễ cho tao được không, mày tới đây đánh đi, đánh đi, ngu ngốc!"

Ầm!

Đột nhiên cường giả này khom lưng, con mắt đỏ ngầu, tơ máu rậm rạp, tròng mắt xém chút nổ tung.

Trong quần của gã, một chiếc búa đang hung hăng bổ vào chỗ yếu của gã, nỗi đau tay đứt ruột xót này như đang khắc vào trong lòng gã.

"Nát chưa?" Lý Thiên Hạo cười hì hì, cho mày đùa giỡn với tao.

Ùng ùng, trên không trung lại xuất hiện binh khí rậm rạp chằng chịt, sau một giây toàn bộ đều chém lên người cường giả này, chỉ trong nháy mắt người này đã bị chém thành 18 khúc.

Lý Thiên Hạo cười nhạt, phất tay lên, gia hỏa bị chém thành khúc trực tiếp bị thổi vào trong rừng cây.

Chết rồi, lại chết một người, tâm trạng của Lý Thiên Hạo rất nhẹ nhàng, bản thân đang từng bước đi đến thắng lợi.

"Bản Đạo Gia đúng là thiên tài! Thiên tài!"

Cảm nhận sự đáng sợ của trận pháp đã cải tạo, Lý Thiên Hạo vô cùng hưng phấn, tay nắm thành quyền la to. Lập tức anh lại ngồi xếp bằng xuống, nhắm mắt lại, trên khuôn mặt lộ vẻ vô hại.

Vào giây phút này trận giết chóc triệt để bạo phát, không ít người đều gặp nhau, thi thể nằm khắp nơi trên đất, tất cả đều là mùi máu tươi nồng nặc.

Ở phương xa, Diệp Lăng vẫn như trước hóp lưng như mèo tìm kiếm hai tên đáng chết kia, đột nhiên, ánh mắt của hắn sáng lên, hắn thấy được Thánh Nữ.

Giờ phút này ở đây chỉ có một mình Thánh Nữ, trong tay cầm một cây thần trượng, phía trên rất trơn, toàn thân là màu xanh ngọc bích, giống như là được tạo thành từ một khối ngọc bích rất lớn, trên đỉnh thần trượng là vương miện to lớn.

"Hello mỹ nữ! Ở chỗ này nhìn thấy tôi có phải rất hưng phấn, rất kích động hay không?” Diệp Lăng trực tiếp nhảy đến trước mặt của Thánh Nữ khiến Thánh Nữ sợ tới mức trực tiếp vung thần trượng lên.

Phanh, một cái hố to xuất hiện bên cạnh Diệp Lăng, lập tức trên trán Diệp Lăng liền có một giọt mồ hôi lăn xuống.

"Ha hả, phương thức chào hỏi của cô đúng là đặc biệt!"

"Cô ngốc à, tôi đang chào hỏi cô đó, nếu lão tử muốn giết cô, cô đã sớm chết rồi."

"Người phụ nữ lấy oán trả ơn, trước đây còn thường khen tay tôi có xúc cảm không tồi, bây giờ lại hạ độc thủ với tôi, đúng là không thể tin lời của phụ nữ mà."

Diệp Lăng khóc ròng, nhưng đối diện với khuôn mặt âm trầm của Thánh Nữ, giống như cô đã biết hắn đang làm bộ làm tịch vậy.

"Xong chưa tên gia hỏa này! Tôi không muốn đối địch với anh, anh mau rời đi cho tôi!" Thánh Nữ nhíu mày nói.

Người có mắt đều nhìn ra được sự cường đại của Diệp Lăng, Thánh Nữ không muốn trực tiếp chống lại Diệp Lăng. Tuy cô rất có niềm tin với bản thân mình, nhưng hình như cô lại có lòng tin với Diệp Lăng hơn.

A phi, chưa đấu mà đã nhận thua, đây là điều kiêng kỵ nhất trong chiến đấu.

"Tôi cũng không muốn đấu với cô, chúng ta đi cùng nhau chứ." Diệp Lăng cười hì hì.

Thánh Nữ cắn răng, vừa muốn nói, đột nhiên sắc mặt cô thay đổi lớn, mà phía đối diện sắc mặt Diệp Lăng cũng có chút nghiêm túc.

Hưu hưu hưu, đột nhiên lần lượt từng người rơi xuống bên cạnh hai người, có khoảng sáu người, trong đó có Trưởng lão Ô Nha của Nghị hội Hắc Ám, thực lực của 5 người khác cũng không yếu hơn gã.

Sợ rằng, sáu người này trừ Diệp Lăng là người mạnh nhất ra, sáu người bọn họ liên thủ đến cùng là muốn làm gì?

"Diệp Lăng! Bản trưởng lão muốn chém ngươi thành nghìn mảnh!" Trưởng lão Ô Nha rống giận, sát khí ngày càng mạnh mẽ giống như sóng biển cuồn cuộn.

Diệp Lăng ngẩn người, khinh thường cười nói: “Lão tạp mao nhà ngươi, không phải lão tử khinh thường ngươi , thực sự ngươi không thể chém lão tử thành nghìn mảnh, ngươi quá đề cao mình rồi đó."

"Bây giờ ngươi còn có tâm trạng so đo mấy chuyện này à?" Ô Nha nhất thời ngẩn người, lập tức rống to hơn.

Mày quản mấy việc này làm gì, mày chỉ cần biết mình sắp chết là được.

"Mấy người có ý gì?" Diệp Lăng mỉm cười nói với 5 người kia.

Vẻ mặt của 5 người kia nghiêm nghị, nhìn Diệp Lăng rồi bật cười: "Nhìn ngươi không hợp mắt, muốn giết ngươi , chỉ đơn giản như vậy."

"Ha ha! Bọn ngươi đúng là biết đùa, lời nói không biết xấu hổ của lão tử đều bị bọn ngươi học được, chẳng qua bọn ngươi cho rằng có tư cách giết được tao sao?"

Diệp Lăng cười nhạt, nhưng trong lòng thì đề phòng vạn phần, sáu người này liên thủ, quả thật có thể tạo thành uy hiếp rất lớn cho hắn.

"Thánh Nữ điện hạ, ngài sẽ liên thủ với chúng ta, đúng không?" Một tên cường giả trong đó hỏi Thánh Nữ.

Thánh Nữ ngẩn người, lắc đầu: "Giáo Đình chúng ta sẽ không tham dự vào ân oán của các vị, xin cứ tự nhiên."

"Tôi đã sớm nói cô ta sẽ không dễ dàng đồng ý đâu, trực tiếp giết chết, miễn cho đêm dài lắm mộng!" Trưởng lão Ô Nha cười nhạt.

Ầm!

Một bóng người điên cuồng phóng tới chỗ Thánh Nữ, mục tiêu đầu tiên của bọn họ vậy mà là Thánh Nữ!

Bình Luận (0)
Comment