Có lẽ Thánh Nữ nằm mơ cũng không ngờ, những người này vậy mà lại xuống tay với cô, đánh chết cô cũng sẽ không tin.
Diệp Lăng lại đứng bên cạnh mình, chẳng lẽ mình không bằng một tên hỗn đản?
Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng Thánh Nữ vẫn nhấc thần trượng trong tay lên, thần quang lóe lên, trực tiếp chặn lại công kích ngũ trảo đang tới kia, âm thanh vang lên giống như sắt thép va chạm.
Đăng đăng đăng, thân thể Thánh Nữ không ngừng lui lại, sắc mặt hơi có chút tái nhợt, vội vàng nghênh địch, làm cho cô có chút chịu thiệt, tối thiểu không thể phát huy ra trăm phần trăm thực lực.
Mà gã cường giả đánh lén Thánh Nữ cũng không dễ chịu, bàn tay sưng đỏ, hơn nữa bàn tay bên trái có một đoàn sương mù màu trắng nhạt, đang ăn mòn máu thịt của tên cường giả này.
"Đây là cái quỷ gì! Rốt cuộc lực lượng này là cái gì!" Gã cường giả đánh lén vội vã thối lui đến bên cạnh đám người Ô Nha, nỗ lực dùng linh lực của bản thân để chống lại sự ăn mòn của sương mù này.
Ô Nha cũng cười lạnh một tiếng: "Đây dĩ nhiên chính là Tinh Lọc vô cùng nổi tiếng của Giáo Đình, cái gì mà có thể tinh lọc được người xấu, có thể tinh lọc được tà ác, toàn bộ đều là đánh rắm, đây là hủy diệt!"
Thánh Nữ cắn răng, thân thể cũng kịch liệt thối lui đến bên cạnh Diệp Lăng, có vẻ như dưới loại tình huống này, giống như cô tin tưởng Diệp Lăng hơn.
"A... Hì, tiểu mỹ nữ, xem ra mị lực nhân cách của lão tử rất lớn." Diệp Lăng cười hì hì, vươn tay ra ôm Thánh Nữ, kết quả trực tiếp bị cô đẩy ra.
"Anh đàng hoàng một chút cho tôi, nếu không đừng trách tôi trực tiếp liên thủ với bọn họ giết anh!”
Thánh Nữ cắn răng gầm lên, Diệp Lăng cũng nở nụ cười, cười không kiêng nể gì cả, nước mắt cũng chảy ra.
"Cô có ngốc không vậy? Có phải là ngốc rồi? Hiện tại mục tiêu của bọn họ rõ ràng không phải chỉ mình tôi, mà là hai chúng ta, nếu không sao lại giết cô trước làm gì chứ?"
Diệp Lăng không quan tâm nói, chẳng qua ánh mắt cũng dần dần lạnh xuống, nụ cười bất cần đời trên mặt cũng chậm rãi biến mất.
"Vì sao! Giáo Đình tôi không có thù oán gì với các người!" Thánh Nữ nhìn đám người Ô Nha nói.
Đương nhiên, chủ yếu là cô đang hỏi 5 người kia, Giáo Đình và Nghị hội Hắc Ám là đối thủ nhiều năm đã sớm thành kẻ thù sống chết, hỏi cũng bằng hỏi không.
"Rất xin lỗi, bản Trưởng lão cho mỗi người bọn họ mười giọt Hắc Ám Thánh Dịch, để cho bọn họ liên thủ với tôi giết chết hai người!"
Trưởng lão Ô Nha cười hì hì, Thánh Nữ cũng trợn to mắt, tên này điên rồi, Hắc Ám Thánh Dịch vô cùng trân quý, có thể cải tạo cường độ thân thể của một người, thậm chí còn có thể hoàn thiện người máy hình người.
Ngay cả là Giáo Đình cũng động tâm không gì sánh được đối với Hắc Ám Thánh Dịch, vậy mà tên hỗn đản Ô Nha lại hào phóng cho mỗi người mười giọt.
"Các người chẳng lẽ không sợ Giáo Đình ta trả thù sao!" Thánh Nữ nghiến răng nghiến lợi, Ô Nha cho lợi ích quá cao, cô không lấy ra được, cho nên chỉ có thể uy hiếp.
Giáo Đình nằm ở một quốc gia nho nhỏ, nhưng lại là tổ chức đáng sợ nhất của toàn bộ thế giới, dưới sự mạnh mẽ khủng bố đó, không có bất kỳ người nào dám đối địch với nó.
Cho dù là Nghị hội Hắc Ám cũng chỉ ẩn trong bóng tối, rồi ngẫu nhiên xảy ra mâu thuẫn chứ tuyệt đối không dám tùy tiện xảy ra tranh chấp với tổ chức khổng lồ này.
"Ngại quá, sau khi giết cô, chúng tôi sẽ đổ lên người Diệp Lăng, tôi nghĩ Giáo Hoàng của cô sẽ giận không thể sánh được cầm theo gậy ba tong đến Hoa Hạ làm loạn, báo thù cho cô đó!"
Ô Nha cười ha ha, chớp mắt một cái, năm người kia nhất thời bao vây Diệp Lăng và Thánh Nữ lại, hơn nữa khởi động linh lực cả người, tùy thời đều có thể động thủ.
"Nghe chưa đồ ngốc, mục tiêu của bọn họ là cô, còn lão tử chỉ là vật kèm theo mà thôi, nhưng bởi vì cô mà lão tử lại chịu không ít lời đồn không công bằng."
"Nếu lão tử giúp cô chạy thoát, cô cảm ơn tôi như thế nào? Có phải sẽ chuẩn bị lấy thân báo đáp không? Ha ha!"
Diệp Lăng chống nạnh, không để sáu người này vào trong mắt, coi như không đánh lại sáu người bọn hắn liên thủ, chẳng lẽ còn trốn không thoát?
"Nếu như anh cứu tôi, nhất định Giáo Đình tôi sẽ cảm kích anh, để ánh sáng của Chúa chiếu lên người anh, phù hộ anh!"
Thánh Nữ than nhẹ, sắc mặt nghiêm túc lại thần thánh, trên người chậm rãi tỏa ra một ánh sáng uy nghiêm.
"Cút xa một chút, đừng có nói Giáo Đình với tôi, tôi muốn Giáo Đình cảm ơn tôi cái lông ấy."
"Được rồi, không được lộn xộn, chuẩn bị xong chưa, đi theo tôi, hai người chúng ta cùng nhau chạy!"
"Chạy!"
Bá, Diệp Lăng kéo Thánh Nữ trực tiếp biến thành một tàn ảnh, vậy mà có thể xông qua trận phòng ngự của sáu người đang chuẩn bị đón địch kia, trực tiếp bỏ chạy.
"Mau đuổi theo! Quyết không thể để cho bọn họ chạy thoát, nếu không chúng ta không thể chịu nổi lửa giận của hai tổ chức lớn là Giáo Đình và Hoa Hạ đâu, nhanh!"
Năm tên cường giả còn lại cũng cho rằng Diệp Lăng là đứa con riêng của một lão đại ở tổ chức lớn nào đó ở Hoa Hạ, nếu không vì sao tuổi còn trẻ, thực lực lại khủng bố như vậy.
Sắc mặt Ô Nha cũng tái xanh, tên khốn đáng chết này, vừa mới còn muốn đấu một trận quyết định sống chết, tại sao đột nhiên bỏ chạy, đây không phải là việc dũng sĩ nên làm.
Hưu, hưu, mấy đại cường giả đều xuất toàn bộ lực lượng điên cuồng đuổi theo Diệp Lăng và Thánh Nữ, mỗi người đều thiêu đốt linh lực cuồn cuộn, thân thể hóa thành tàn ảnh, đuổi theo hai người Diệp Lăng.
Mà ở giữa không trung, Diệp Lăng lo lắng nói: "Cô thật là nặng, lão tử mang theo cô chạy hết nổi rồi!"
"Anh vậy mà lại chạy trốn? Thần Linh vĩ đại của Giáo Đình đều giáo dục chúng tôi, chiến đấu là phải liều mạng đến cùng, không thể chạy trốn, đây không phải là chuyện mà Thần Linh nên làm."
Thánh Nữ có chút khó tin, từ nhỏ cô đã bị truyền thụ những logic hoang đường, suy nghĩ trở nên rập khuôn giống như sách giáo khoa.
"Chiến em gái cô, ngày đó ở cao ốc quốc tế Thần Linh Giáo Đình cô nhìn thấy lão tử không phải cũng chạy sao? Đừng có nhBZMṸói mấy lời ba hoa chích chòe này nữa, cô muốn chết hay là muốn sống!"
Diệp Lăng tức giận mắng, bây giờ là lúc nào, cô vẫn còn nói những lời này, muốn chiến thì cô chiến đi, có chết đừng trách tôi.
"Muốn sống!"
Thánh Nữ cũng trực tiếp mở miệng, không do dự lựa chọn muốn sống, tính tình này không tồi, tối thiểu rất thành thật.
Bá bá, mấy bóng người xẹt qua giữa không trung, giống như sao băng, lóe lên giữa bầu trời.
"Thánh Nữ, Diệp Lăng! Đứng lại cho bổn tọa, dừng lại đánh một trận!"
"Diệp Lăng dừng lại, chạy trốn không phải là tinh thần của một dũng sĩ vĩ đại, mau tới đánh một trận!"
"Đánh một trận em gái mày, nếu bọn mày từng người qua đây, xem lão tử có đánh cho mẹ của bọn mày cũng không nhận ra, nếu không về sau ông mày đi bằng đầu!"
Hai nhóm người vừa chạy trốn vừa ở giữa không trung đấu võ mồm, lúc đầu nếu như chỉ có một mình Diệp Lăng thì đã sớm thoát khỏi sáu người bọn họ rồi, thậm chí còn có thể tìm cơ hội giết ngược lại, nhưng bây giờ mang theo Thánh Nữ, đừng nói thoát khỏi, ngay cả chạy trốn cũng trở thành hi vọng xa vời.
Nếu không bỏ cô ta ở lại? Sống chết của cô ta có quan hệ gì với mình đâu.
Trong nháy mắt, Diệp Lăng nổi lên ý niệm này, chẳng qua lại bị xóa đi.
Ý niệm chó má gì đây, nếu người ta đã lựa chọn tin tưởng bản thân mình, vậy mình không thể phụ lòng tin ấy được.
Ừ ừ, bản thân chính là một người thành thật đáng tin cậy như vậy, làm sao có thể để cho người ta thất vọng được.
"Chuẩn bị xoay người cho tốt! Một kích toàn lực!"
Trong lúc chạy trốn, hai tròng mắt của Diệp Lăng dần dần trở nên sắc bén, chợt hiện sát cơ.