Chỗ này đang diễn ra trận đấu gì vậy?
Đây rõ ràng là lưu manh đang đánh nhau, bạn xem người vung cục gạch đen kia rất là mạnh mẽ nha.
Phanh, Diệp Lăng lại giơ cục gạch đập lên đầu của Ô Nha, Ô Nha đã triệt để mất đi ý thức, thân thể không ngừng co quắp, thịt trên mặt đều run rẩy.
"Dừng tay!" Một gã cường giả rống to hơn, trực tiếp nhào tới, gục lên người hai người Ô Nha và Diệp Lăng.
Mấy người khác thấy thế, cũng vội vã nhào tới, nghiến răng nghiến lợi, đánh từng quyền vào người Diệp Lăng.
Phanh, mắt của Diệp Lăng nhất thời trúng một quyền, Diệp Lăng cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu đầy ánh sao, tròng mắt cũng nhanh chóng tối lại.
"Ngươi dám đánh ta? Xem ta hầu tử trộm đào!"
Diệp Lăng rống to hơn, một tay hung hăng xoay tròn cục gạch đen, tay còn lại bỗng nhiên vươn ra, sau đó ra sức nắm một cái, lại ác độc kéo một cái.
"Gào!"
Tên cường giả bị Diệp Lăng đánh lén tròng mắt nhất thời trợn tròn gào khóc kêu to lên, khuôn mặt đều tái rồi, hàm răng thì run run, tên Diệp Lăng này đúng là âm hiểm mà.
"Ngã xuống cho lão tử!" Diệp Lăng cười nhạt, cầm cục gạch trực tiếp đập xuống đầu cường giả này.
Một tiếng ùm vang lên, cường giả này hét lên rồi ngã xuống, bàn tay che lấy hạ thể, trên đầu cũng đau, đau đến tê tâm liệt phế.
Khoa học chứng minh, lúc phụ nữ sinh con, nổi đau đó giống như có 33 cái xương sườn gãy, khó có thể chịu đựng được.
Mà phía dưới của đàn ông vỡ tan thì đau đớn gấp 1000 ngàn lần so với phụ nữ sinh con, có thể tưởng tượng được, đây là nơi yếu ớt nhất của cơ thể con người, không thể đụng vào được.
"Đi chết đi!" Cường giả té xuống đất kia nghiến răng nghiến lợi, điên cuồng nhào đến người Diệp Lăng.
Lão tử đều sắp tuyệt tử tuyệt tôn rồi còn sợ cái gì nữa, liều mạng với ngươi, trực tiếp xô ngã Diệp Lăng xuống đất.
Khoan hãy nói, Diệp Lăng bị đẩy ngã xuống đất trực tiếp bị đánh lật người, vài tên cường giả thấy vậy đều điên cuồng nhào tới chỗ Diệp Lăng, nắm tay và chân cùng nhau lên.
Ở trong không gian mà linh lực bị phong bế này, mấy cường giả đỉnh phong chiến đấu giống như mấy tên côn đồ đầu đường đánh nhau, không, còn không bằng nữa.
Người đập một quyền tới này, tuy nhìn rất có khí thế, nhưng tên cường giả vung ra quả đấm này, trên mặt đã chảy ra mồ hôi đầm đìa, rõ ràng đang kiệt sức.
Diệp Lăng nằm trên mặt đất, tay chân không ngừng vung vẫy, tay cầm cục gạch đen cũng lung tung vung lên.
Mặt trên của cục gạch đen đang được vung lung tung này, nước mắt và máu hòa thành một thể, màu sắc lúc trước cuối cùng cũng bị che đi, có dáng vẻ làm cho người ta đặc biệt không nhận ra.
"A! A! A! Lão tử liều mạng với các người!"
Diệp Lăng nảy sinh ác độc, cắn một cái lên người của một tên cường giả, mà tên cường giả kia thì đau đến mức gào khóc kêu la, trực tiếp nhảy lên.
Sau đó Diệp Lăng lại cầm cục gạch đen trực tiếp đập ngã một người ra, thừa dịp khe hở vội vã bò dậy, hắn đứng tại chỗ, nghiến răng nghiến lợi, lỗ mũi có máu chảy ra, mắt cũng bị tím đen, khóe miệng còn có vết máu.
Thật là uy phong, tỏa ra thần uy mênh mông cuồn cuộn.
"Dám biến khuôn mặt đẹp trai của lão tử thành bộ dạng này, nếu hôm nay lão tử không phế nhóm người các ngươi, thì lão tử cùng họ với bọn mày!"
Diệp Lăng vừa nói chuyện, vừa hung hăng đi tới chỗ đám người, quần áo bay phần phật phần phật, khí thế rất to lớn, chẳng qua dưới chân nặng nề như bị một lực gì đó kéo lại.
Không có biện pháp, trọng lực quá mạnh mẽ, Diệp Lăng cảm giác được lục phũ ngũ tạng của mình giống như bị đè ép, nếu không phải khí lực của hắn mạnh thì đã sớm chết rồi.
Tên cường giả bị Diệp Lăng hầu tử trộm đào, đã bị Diệp Lăng đánh ngã trên mặt đất, bởi vậy, cường giả vây công Diệp Lăng cũng chỉ còn lại có hai gã.
"Một đám nhóc con, hôm nay lão gia ta sẽ chơi đùa thật tốt với các con!" Diệp Lăng cười nhạt, một tay hung hăng lau máu mũi, sau đó đi tới chỗ hai người.
Hai người có chút hoảng sợ lui lại mấy bước, tên đối diện này vừa mạnh vừa ngang ngược không biết lý lẽ, chỉ bằng một người đã giết một nửa cường giả trong đám người bọn họ, đặc biệt cục gạch đen trong tay kia, rất là cứng, đập một cái liền bị thương, ngã xuống mặt đất.
Mà lúc này, cách đó không xa đột nhiên Thánh Nữ hét lên một tiếng làm cho Diệp Lăng quay lại nhìn, nhất thời trong mắt Diệp Lăng hừng hực lửa giận, ghê tởm, tên khốn nào lại tới xé áo của Thánh Nữ.
"Tên hỗn đản kia ngươi đang làm cái quái gì! Dám khi dễ người phụ nữ của ta, chút nữa lão tử sẽ đập nát trứng của ngươi!" Diệp Lăng rống to.
"Chẳng qua áo bra này rất đẹp nha, sách sách, bộ ngực đặc biệt này dành cho lão tử, còn là một Đại Dương Mã, ha ha!" Diệp Lăng cười to.
Nói xong hắn lập tức quay đầu, ánh mắt như đao, nhìn chòng chọc vào hai người kia.
"Thế nào hai vị, chúng ta bắt đầu đi? Đừng làm chậm trễ ta cứu người." Diệp Lăng cười hì hì.
Mà hai đại cường giả kia cũng nổi giận, mày cũng dám coi thường chúng tao, thật sự coi mình cầm cục gạch kia trong tay là vô địch thiên hạ sao, cho tới bây giờ chuyện đánh nhau này chúng tao vẫn chưa bao giờ sợ.
"Lão Hắc, ngươi lên trước, ta từ phía sau ngăn hắn lại!" Một gã da trắng nói với gã da đen.
Cường giả da đen gật đầu: "Ta đi trước cũng được, chẳng qua chân ta bị chút chuột rút, ngươi lên trước đi, ta tìm nhược điểm đánh lén hắn, thông ass hắn, giết chết hắn."
"Ai nha, hai chân tôi cũng bị chuột rút, Lão Hắc, vẫn là ngươi lên trước đi, chúng ta có thể đánh chết hắn, chỉ là một tên tiểu tử, mới sống mấy năm, cầm cục gạch đen trong tay rồi thì không biết mình là ai"
"Đúng vậy Lão Bạch, hắn cho là hắn cầm cục gạch là có thể xây dựng được cao ốc sao, CMN, hai người chúng ta đánh chết hắn!"
Diệp Lăng trợn to mắt, nhìn hai người đối diện đang nói chuyện kia, không khỏi ngây người, hai người này có thể vô sỉ như vậy ư, từng người đều có kỹ năng diễn xuất cao siêu.
"Sai nói nhảm nhiều như vậy, để mạng lại!" Diệp Lăng rống to, dùng ống tay áo hung hăng lau máu mũi, rít gào một tiếng, đi tới chỗ hai người kia.
Tay cầm cục gạch đen vung lên tạo ra tiếng gió bén nhọn, Diệp Lăng sải bước đi đến, Lão Hắc và Lão Bạch đang đứng tại chỗ nhất thời cắn răng.
"Huynh đệ hợp ý, đồng tâm hợp lực!"
Hai người hét lớn, nghiêm mặt lại, đi tới bên cạnh Diệp Lăng giống như đi ra chiến trường, không thắng không về.
Diệp Lăng cười nhạt, bước chân nhanh hơn, trong chớp mắt đã tới bên cạnh hai người, giơ cao cục gạch đen trong tay.
"Lão Hắc, chúng ta lên!"
Cường giả da trắng hung hăng nói một câu, Lão Hắc bên cạnh cũng gật đầu, kiêu ngạo ngửa đầu, tay còn chưa vung ra, cục gạch đen đã đập gã ngã trên mặt đất.
Đầu Lão Hắc trướng lên, con mắt nhìn lại vậy mà phát hiện cường giả da trắng đang lặng lẽ lui về phía sau.
"Lão Bạch! Mẹ Maria nhà ngươi! Ngươi là tên khốn kiếp, ngươi dám lừa lão tử!"
Lão Hắc rống to hơn, giùng giằng muốn đứng dậy, tuy nhiên lại bị Diệp Lăng cầm cục gạch đập ngã lại trên đất, tròng mắt đều muốn nổ tung, hai chân thì bị trọng lực chôn tại chỗ.
"Đại ca đại ca! Ta và ngươi liên thủ! Ta muốn giết thứ không biết xấu hổ kia, chúng ta liên thủ, hợp tác có được không?" Lão Hắc thở hổn hển nói, gã sắp tới cực hạn rồi.
Sau khi Diệp Lăng nghe xong thì khom người xuống, cười hì hì: "Muốn hợp tác? Tốt, đi thương lượng tỉ mỉ với bọn người Ô Nha đi."
Sau một giây, cục gạch đen trong mắt của Lão Hắc càng lớn, càng nhanh hơn.
Ầm!
Cục gạch đập lên mặt Lão Hắc, Lão Hắc nhất thời hôn mê bất tỉnh, hơn nữa khí tức yếu ớt, thở ra thì nhiều, hít vào thì ít, lập tức có thể bỏ mình.
“Huynh đệ! Tới phiên ngươi." Diệp Lăng mang theo cục gạch đen dữ tợn đi đến chỗ cường giả da trắng.