Trong một căn phòng kín, trên tường dán giấy hoa hồng, phong cách lấy màu đỏ làm chủ.
Trong căn phòng lớn, chính giữa có một chiếc giường hình tròn, mà trên giường thì còn treo giỏ lan hình bán cầu, có thể chứa được hai người.
Nữ mát xa có ngoại hình không tệ vẻ mặt ngượng ngùng, vốn mặc quần áo đơn giản bây giờ đã cởi đi một nửa, như ẩn như hiện càng khiến Mạc Tinh kích động.
"Hì hì, em gái à!"
Mạc Tinh đang nói chuyện, đột nhiên cảm giác cổ họng như bị thứ gì chặn lại, mà hô hấp cũng không trôi chảy.
"Em gái à... cái đó... anh muốn hỏi... em... bao nhiêu... tiền?"
Mạc Tinh nói từng chút, cổ họng như nghẹn lại, mà còn thở hổn hển kịch liệt, sắc mặt có chút tái nhợt.
Đến lúc này, nữ mát xa chợt ngẩn ra, khóe miệng co giật, trong lòng hối hận, rốt cuộc đây là công tử nào vậy, sao mình lại nhận việc này chứ.
"Anh... em không cần tiền." Vẻ mặt nữ mát xa ngại ngùng.
Mạc Tinh lập tức trừng mắt: "Cái... gì?" Mẹ nó, tại sao lại tức giận, Mạc Tinh giận dữ.
"Vì sao... không... cần tiền?" Mạc Tinh gấp gáp, sắc mặt tái nhợt, mà trên trán đổ mồ hôi đầm đìa, bản thân hắn cũng không biết vì sao lại nóng như vậy.
Cô gái thấy vậy suýt khóc: "Anh... anh nhanh lên là được, em sợ anh chết trên người em."
Mạc Tinh lập tức trừng mắt, bầu không khí nghiêm trọng, mẹ nó, sợ mình chết trên người cô ấy à, mình giống loại đàn ông bất lực như vậy sao?
Hai người Thần Phong Diệp Vô Đạo còn đang hưởng thụ nữ mát xa giẫm lưng, không ngừng nhắc tới hắn, nhất định phải thắng, nhất định không thể xuất hiện, bằng không một triệu tệ của mỗi người coi như bay đi rồi.
Nhưng vào lúc này, cửa đột nhiên mở ra, Mạc Tinh mang vẻ phẫn nộ đi đến, sắc mặt tái xanh, ngồi phịch lên giường, không nói gì.
"Mẹ nó! Mạc Tinh, cậu làm sao vậy? Sao cậu lại quay lại? Xong rồi à?" Diệp Vô Đạo trừng to mắt, không thể tưởng tượng nổi hỏi, điều này không thực tế, lẽ nào tên nhóc Mạc Tinh thật sự bất lực.
Mạc Tinh đen mặt: "Xong cái rắm, lúc đầu tôi cũng rất có hứng, kết quả mẹ nó không biết chuyện gì xảy ra, cổ họng như bị thứ gì chặn lại vậy."
"Nói chuyện như trúng gió, kết quả cô ta mang vẻ mặt cầu xin bảo tôi nhanh lên, sợ tôi chết trên người cô ta."
"Cậu nói xem làm sao tôi còn hứng thú được nữa? Mẹ nó, sao hôm nay lại đen vậy chứ."
Ba người nằm sấp trên giường chợt sững sờ, rồi lập tức cười ha hả, nhất là Diệp Vô Đạo và Thần Phong, cười đến nỗi nữ mát xa trên lưng cũng run theo.
"Ha ha! Mạc Tinh à, thanh danh cả đời cậu đó! Cậu đang nói đùa với mấy anh đây à? Ha ha!"
"Tôi thề, tôi tuyệt đối không cười, tôi đang kêu oan vì cậu gặp đãi ngộ không công bằng, thật mà, cậu thật sự quá oan rồi, người phụ nữ đó đáng bị trừng phạt!"
Hai người đều cười đau bụng, thế nhưng nét mặt vẫn vô cùng nghiêm túc, mà Diệp Lăng một bên thì thở dài lắc đầu, Mạc Tinh đáng thương, cậu gặp cảnh ngộ này vẫn sớm a, không biết cậu có thể gắng đến lúc thành tiên được không.
Ngoài cửa, khóe miệng trưởng phòng mập co giật nghe nữ mát xa kể lại chuyện kỳ quặc vừa rồi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Xong đời, hoàn toàn xong đời rồi, lần này không biết làm sao lại đắc tội với vị này, nếu cậu ta mang thù, mình chỉ có đường trốn thôi.
"Cô đúng là sao chổi! Chuyện tốt của ông đây bị cô phá hỏng hết rồi!" Trưởng phòng mập giận dữ, quát to với nữ mát xa đối diện, phát tiết tức giận trong lòng.
Nữ mát xa đỏ bừng hốc mắt, chuyện này có thể trách tôi được sao? Nếu anh ta thật sự chết trên người tôi thì quy trách nhiệm về ai đây?
Trưởng phòng mập cũng vô cùng bực bội, không để ý tới nữ mát xa này nữa, đang nghĩ cách làm sao để bù đắp sai lầm vừa rồi, tranh thủ bù đắp lần nữa.
Mà trong phòng, bốn người Mạc Tinh xoa bóp xong, ngồi trước bàn mạt chược bắt đầu chơi mạt chược, đây là đề nghị của Mạc Tinh, hắn ta la hét cái gì mà khổ tận cam lai, muốn thắng sạch ba người đến nỗi chỉ còn quần đùi để mặc.
Trước bàn mạt chược, ba người đều ngáp một cái, giờ là lúc nào rồi, mẹ nó sắp sáng rồi kìa, vậy mà tinh thần của tên này vẫn tràn trề như thế.
"Khà khà, tôi đây sẽ tranh thủ triệt để thắng sạch mấy người trong vòng một tiếng!" Mạc Tinh xoa mũi hét to, rất phấn khởi, không biết vì sao lại có tinh thần như thế.
"Một vạn! Ha ha, tôi đây là vua mạt chược!" Mạc Tinh lập tức tỉnh táo tinh thần, đánh quân một vạn, nhảy thẳng cái ghế, chuẩn bị tàn sát tứ phương.
"Hồ, ha ha! Độc một màu luôn!"
"Ai, tôi cũng hồ, có điều là hồ đểu, vậy cũng được!"
Diệp Lăng nhìn hai người đổ bài, sau đó cười xin lỗi với Mạc Tinh: "Xin lỗi nhé, một pháo ba vang!"
Nói rồi, Diệp Lăng đẩy bài, Mạc Tinh nhất thời ngẩn ra, bỗng nhiên gãi gãi đầu, mẹ nó đang đùa với ông đây?
Một tiếng sau, hai mắt Mạc Tinh đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi, đầu ngón tay cũng run rẩy, nhìn bài trước mặt mình, Đại Tứ Hỉ, đây là bộ bài tốt nhất buổi tối hôm nay.
"Nếu lần này còn không thắng, ông đây sẽ ăn bài!" Mạc Tinh cắn răng oán hận nói.
Ba người khác lại bĩu môi lắc đầu, Thần Phong ngáp một cái: "Cậu nên nghĩ xem nếu không thắng làm thế nào thì hơn, cậu nợ tôi hơn trăm nghìn tệ rồi đó."
"Chậc chậc, nợ cậu còn ít, mẹ nó nợ bản tiểu gia hơn năm trăm nghìn đây này." Diệp Vô Đạo cũng oán hận nói.
Diệp Lăng cũng không có chút tinh thần: "Mạc đại thiếu à, tôi không đánh nữa, tôi không lấy ba trăm nghìn tệ cậu nợ tôi được không!"
"Không được! Nói gì cũng phải đánh xong ván này! Tiểu gia tôi sẽ dựa vào ván này gỡ vốn, hì hì!" Mạc Tinh như nhập ma, hết cách rồi, chơi cả đêm, vất vả lắm mới vớ được bộ bài ngon, kiểu gì cũng phải chơi xong mới được.
Ba người nhàm chán, chỉ có thể ứng phó, Mạc Tinh vẫn rất phấn khởi như cũ, hắn ta lật một quân bài lên, nhìn cẩn thận, lập tức cười ha hả.
"Ha ha! Ba người phải nợ tiền tôi rồi, chuẩn bị kỹ càng bán mông đi!" Nói rồi, Mạc Tinh nháy nháy mắt với ba người, cười hì hì.
Thế nhưng đúng vào lúc này, cửa đột nhiên bị đá văng ra, mười người mặc đồng phục cảnh sát trực tiếp xông vào, khí thế sét đánh không kịp bưng tai, trực tiếp ấn Mạc Tinh lên mặt bàn.
Ba người Diệp Lăng cũng bị ấn xuống bàn, tròng mắt Mạc Tinh đỏ bừng: "Đại Tứ Hỉ của tôi! Ông đây muốn giết mấy người!"
"Hi vọng cả đêm của tôi! Mấy người ở cục nào, bảo cục trưởng của mấy người tới gặp tôi!"
Mạc Tinh đều sắp điên rồi, nhìn thấy mạt chược bị rơi đầy mặt đất, trái tim hắn vỡ vụn, hắn thật sự rất muốn khóc, đàn ông khóc không phải do say, bây giờ hắn ta rất muốn nếm thử vị của nước mắt.
Mười phút sau, Mạc Tinh đen mặt, ngồi trên giường trong phòng, cơ thể trưởng phòng mập run rẩy đứng trước mặt Mạc Tinh.
"Nói! Có phải ông là người Khương Tiểu Bạch phái tới muốn giết chết tôi hay không?" Mạc Tinh cắn răng, sắc mặt ai oán.
Hai chân ông mập mềm nhũn, trực tiếp quỳ trên đất, vẻ mặt vô tội, mà người đứng cạnh ông mập chính là ông chủ của Kim Bích Huy Hoàng, nét mặt mỉm cười, nhìn ông mập quỳ xuống bên cạnh, gã chỉ muốn bóp chết ông ta.