Sau khi mụ Vladimir Rosa nghe được lời Diệp Lăng nói, suýt chút nữa thì nhào đến cắn vào quần cộc của tên tiểu tử Hoa Hạ này.
Đùa gì thế, mày khiến tao trở thành thế này, tao không giết mày đã xem như tố chất cao rồi, vậy mà mày còn muốn tao bình tĩnh lại?
Sợ rằng đó chính là sự tĩnh lặng trước bão tố đi?
Diệp Lăng cười hắc hắc, lấy điện thoại trong túi ra, nhẹ nhàng ấn vài cái, sau đó đưa màn hình điện thoại tới trước mặt mụ Vladimir Rosa.
Đột nhiên, từ trong điện thoại phát ra một tiếng kêu khác thường, Diệp Lăng tắt điện thoại, sau đó nhìn về phía mụ Vladimir Rosa lắc lắc điện thoại.
“Sao rồi vị tổ trưởng Thần Tổ kính mến, mụ già điên!” Diệp Lăng mỉm cười.
Mà Ruth và Teressa có chút mê man, Diệp Lăng đã cho mụ Vladimir Rosa xem cái gì vậy, mà lại khiến cho khuôn mặt phẫn nộ của mụ ta nhanh chóng an tĩnh lại, hơn nữa sắc mặt còn trở nên tái nhợt.
Mụ Vladimir Rosa cười gượng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, từng giọt mồ hôi lớn rơi từ trên trán xuống.
“Rốt cuộc mày muốn làm gì!” Mụ Vladimir Rosa cắn răng, đây đúng là nhược điểm trí mạng a, một khi bị truyền ra ngoài, chức vụ này của mụ ta sẽ rất khó giữ được, nhất định sẽ bị cách chức trở thành người bình thường.
Mà những Dị Năng Giả đã từng bị mụ ta hại, nếu chức tổ trưởng Thần Tổ này không còn, sợ rằng kết quả của mụ ta sẽ còn đau khổ hơn cả chết.
“Tôi muốn làm gì? Mụ nói đi, nói cho tôi biết chiếc hòm mà Giang Bân mang đến hiện giờ đang ở đâu.” Diệp Lăng ung dung cười nói.
Mụ Vladimir Rosa cười nhạt: “Hừ, mày đừng mơ, tao cho mày biết, tao là một nhân viên nhà nước đã từng được đào tạo qua bậc chính quy, mày đừng cho rằng mày nắm được nhược điểm của tao thì có thể uy hiếp tao!”
“Tao cho mày biết, dân tộc Mỹ vĩ đại sẽ không bao giờ trúng chiêu này của mày đâu, uy hiếp không có tác dụng nào với bọn tao cả.”
Sau khi Diệp Lăng nghe xong lời mụ Vladimir Rosa nói, hắn lập tức sững sờ, cmn, chẳng lẽ đối phó với mụ già đáng chết này mềm cũng không được cứng cũng không xong?
“Được thôi, Ruth, mượn lực lượng của gia tộc em, phát tán video này ra ngoài giúp anh, anh muốn toàn bộ nước Mỹ nhìn thấy video này, điều này có khó quá không?”
Diệp Lăng cười nhạt nói, mẹ nó đùa gì vậy chứ, ông đây nắm nhược điểm của mụ ta trong tay, ông đây cần gì phải sợ.
“Yên tâm đi Darling, việc này còn dễ hơn cả ăn cơm nữa.” Ruth phối hợp nói, tuy lực lượng của gia tộc Manchester không thể so với gia tộc Rothschild và gia tộc Rock, nhưng cũng là gia tộc đứng trong hàng ngũ đứng đầu, vẫn có chút ít lực ảnh hưởng.
Mụ Vladimir Rosa lập tức kinh hãi: “Tên Hoa Hạ kia! Mày đừng quên chuyện mày vừa làm lúc sáng, tao muốn kiện mày tội đột nhập vào phòng riêng của tao, sau đó còn hạ độc thủ với tao!”
“Ha ha! Mụ đang đùa hả mụ già, tôi hạ độc thủ gì với mụ hả? Là một ít bột phấn ngứa kia sao? Mụ đừng quên, chứng cứ, mọi thứ đều cần có chứng cứ.”
“Mụ có chứng cứ gì chứ? Tờ giấy có ghi chữ Hoa Hạ kia sao? Mụ đừng nói đùa, mẹ nó tổ chức điều tra của Liên Bang sẽ không tin vào cái chứng cứ đó đâu.”
“Tôi thì khác, trong tay tôi có chứng cứ chính xác của người nào đó a, mụ phải nghĩ cho kĩ, nếu không, hắc hắc!”
Diệp Lăng cười nhạt, em gái mụ, dám dùng chiêu này với ông đây, mụ ta đang chọc cười hắn à, mẹ nó trên tay mụ ta ngay cả một chút chứng cứ cũng không có, thế mà dám đòi tố cáo hắn?
“Mày đừng mơ mộng hão huyền nữa! Mày không lấy được phần văn kiện cơ mật kia đâu, mày hãy bỏ cái ý niệm đó đi!” Mụ Vladimir Rosa cắn răng quát.
Vì phần văn kiện cơ mật kia, bọn họ đã chết rất nhiều người, đánh đổi rất nhiều thứ, mụ ta làm sao có thể nói vị trí của nó cho Diệp Lăng.
Diệp Lăng lắc đầu: “Mụ chỉ cần nói cho tôi biết vị trí của nó, còn có đi lấy hay không là việc của tôi, không liên quan gì đến mụ.”
“Tao cho mày biết! Tao là một nhân viên chính phủ đã được đào tạo qua bậc chính quy, mày đừng hòng uy hiếp được tao, tao sẽ không mắc bẫy mày đâu, hơn nữa tao cho tên tiểu tử Hoa Hạ mày biết, mày tiêu rồi!”
Dường như mụ Vladimir Rosa đang muốn liều mạng với Diệp Lăng, nhưng Diệp Lăng sao có thể sợ một con giun như vậy chứ.
“Chậc chậc, tốt, nếu đã vậy thì tôi sẽ thành toàn cho mụ, Ruth, cầm lấy điện thoại của anh đi, bên trong có một thứ chắc chắn sẽ khiến toàn bộ nước Mỹ cảm thấy hứng thú, chậc chậc, một thứ tốt a.”
Diệp Lăng cười hắc hắc, muốn đưa điện thoại di động cho Ruth, Ruth đang đứng ở một bên cũng cảm thấy rất hứng thú, cô thật sự rất muốn biết bên trong là thứ gì, ngay cả Teressa cũng vậy.
“Được rồi, mày thắng, nhưng mày muốn tao làm vậy, chính là bảo tao phản bội quốc gia!” Vladimir Rosa vội vã xua tay.
Diệp Lăng nhún vai: “Có liên quan gì đến tôi chứ? Giang Bân cũng đã phản bội quốc gia của tôi đấy, mụ thì không thể sao? Hơn nữa mụ cũng chỉ là sơ ý nói cho tôi biết vị trí của nó mà thôi, mụ cảm thấy sao?”
“Mụ không có lỗi a, mụ nói cho tôi biết vị trí, tôi sẽ tự đi lấy, còn về phần bọn họ không bảo vệ được, đó là chuyện của bọn họ, không liên quan gì đến mụ.”
Diệp Lăng cười khẽ, một khi biết được vị trí, hắn sẽ lập tức xông đến trụ sở bí mật chó má kia, đại khai sát giới lấy lại chiếc hòm, sau đó phủi mông rời đi.
Vladimir Rosa nghiến răng nghiến lợi: “Tên Hoa Hạ, trụ sở kia không đơn giản như mày nghĩ đâu, trong đó cao thủ nhiều như mây, mày tuyệt đối không thể đi vào được đâu.”
“Tôi nói lần cuối, có đi vào được hay không, là việc của tôi, tôi hỏi mụ lần cuối, nó ở đâu!”
Diệp Lăng dường như đã mất hết kiên nhẫn, nếu không phải vì muốn sớm chút lấy lại văn kiện, thì hắn đã ngồi chờ tin tình báo của gia tộc Manchester rồi.
Nhưng nếu chiếc hòm kia bị người khác mở ra thì sẽ xảy ra chuyện lớn, cho nên Diệp Lăng không muốn chờ, hắn phải nhân lúc còn sớm đi lấy lại, tránh xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn.
“Được! Tao nói cho mày, nó ở một vùng hoang vu cách chỗ này khoảng mười lăm cây số, ở đó có một phòng thí nghiệm, văn kiện kia đang ở bên trong.”
Vladimir Rosa hít sâu một hơi, nói ra: “Nhưng tao khuyên mày đừng nên đi đến đó làm gì, nếu không Thượng Đế nhất định sẽ trừng phạt mày, mày sẽ chết ở trong đó.”
“Cám ơn lòng tốt của bà Vladimir Rosa, nhưng an toàn của tôi không liên quan gì đến mụ cả, hơn nữa vật kia cũng sẽ không rò rỉ ra bên ngoài đâu, tin tôi đi.”
Diệp Lăng gật đầu, sau đó xua tay, hạ lệnh trục khách, dường như hắn chính là tộc trưởng của gia tộc Manchester vậy.
Mụ Vladimir Rosa đi về, mang một bụng tức giận, một đời tổ trưởng Thần Tổ uy phong, lại bị một tên nhóc Hoa Hạ nắm nhược điểm uy hiếp.
“Ghê tởm! Tất cả đều là do sắc tâm gây họa mà!” Mụ Vladimir Rosa ngồi vào trong xe hơi, tức giận đánh vào ghế, rống to.
Nhưng tất cả đều đã vô dụng, vị trí cũng đã nói cho Diệp Lăng, hiện tại mụ ta chỉ có thể cầu nguyện, cầu nguyện phần văn kiện kia đã được mở ra, để để tên Diệp Lăng đáng chết kia chết trong trụ sở bí mật kia luôn đi.
Trong trang viên của gia tộc Manchester, Diệp Lăng cười nhạt nhìn thân ảnh rời đi của mụ Vladimir Rosa.
“Diệp Lăng, rốt cuộc anh đã nắm được nhược điểm gì của mụ già đó vậy? Khiến mụ già đó sợ anh như vậy.”
Ruth và Teressa đều rất tò mò, mụ già không sợ trời không sợ đất kia, sao lại bị Diệp Lăng chỉnh thành bộ dạng này, hai mắt dẫm lệ rời đi.
Diệp Lăng cười khẽ, ném điện thoại qua cho hai cô: “Mở video đó ra đi.”
Ruth gật đầu, nhấn mở video, lập tức trong trang viên của gia tộc Manchester lập tức xuất hiện một tiếng hét vang đến tận mây xanh.