Ruth cạn lời nhìn Diệp Lăng lại tiếp tục ngủ say.
Cái tên này rốt cuộc đã làm gì mụ Vladimir Rosa vậy, bột phấn ngứa là cái gì, chuyện này rốt cuộc là sao.
Phải biết rằng, khi nãy lúc Ruth vừa nghe được tiếng mụ Vladimir Rosa điên cuồng rống, cô ta xém chút nữa đã vứt điện thoại đi, xem ra mụ già đó đã thật sự tức giận rồi a.
Một lúc sau, Diệp Lăng mới ngồi dậy xoa đầu tóc rối bời, Ruth đã trang điểm xong, cách trang điểm nhẹ nhàng khiến khuôn mặt cô càng xinh đẹp động lòng người.
“Dậy rồi à, để em bảo đầu bép làm cho anh chút điểm tâm.” Ruth ngồi trên mép giường, nhẹ nhàng hôn Diệp Lăng một cái.
Diệp Lăng hít một hơi: “Ừm, không tồi, thơm a, đúng là rất thơm.”
Ruth trợn mắt liếc Diệp Lăng một cái, nhớ tới hành động điên cuồng tối qua, cô có chút ngượng ngùng.
“Đúng rồi, anh đã làm gì mụ Vladimir Rosa kia vậy? Bột phấn ngứa mà anh nói là cái gì vậy, anh để nó ở chỗ nào? Sao lại khiến cho mụ già kia điên cuồng như vậy chứ.”
Ruth khó hiểu, sau khi Diệp Lăng nghe xong thì lập tức bật cười, bắt đầu giải thích cho Ruth biết, một khi chạm vào bột phấn ngứa kia thì cả người sẽ lập tức trở nên ngứa ngáy, hơn nữa không có cách nào để hóa giải bột phấn ngứa kia cả.
“Anh để chúng ở chỗ nào vậy hả!” Ruth trừng to mắt, cái tên này, thế mà lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy, anh cũng là một cường giả đó, anh không thể tự trong một chút được sao?
Diệp Lăng cười hắc hắc: “Cũng không để ở chỗ nào hết, anh rắc lên đồ lót của mụ già kia a, anh nghĩ hiện tại mụ già kia hẳn đã phát điên lên rồi.”
“Được rồi, anh giỏi nhất, em nghĩ mụ già điên kia nhất định sẽ tới tìm anh, tin em đi, em dùng danh nghĩa của Thượng Đế để thề, mụ ta nhất định sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”
Ruth nghẫm lại liền cảm thấy tê cả da đầu, tên hỗn đản chết tiệc, sao hắn lại rắc bột phấn lên chỗ đó chứ, làm vậy chẳng khác nào muốn mạng của mụ Vladimir Rosa cả, đúng là không tưởng tượng nổi mà.
Quá độc ác, đúng là quá độc ác, một chiêu này Diệp Lăng hầu như đã phế đi nửa cái mạng của mụ Vladimir Rosa rồi.
“Thôi nào, mụ ta thì có thể làm được gì anh chứ?” Diệp Lăng khinh thường nói, mụ già ghê tởm kia, Diệp Lăng nhất định phải nghĩa ra nhiều biện pháp để đi dạy dỗ mụ ta, khiến mụ ta chịu tội, để dáng vẻ lão đại của mụ ta biến thành lão nhị.
Cửa mở ra, Teressa đi đến, nhìn thấy Diệp Lăng đang ở trần liền lập tức kêu to, gương mặt đỏ lên, vội vàng che hai mắt lại: “Anh mau mặc đồ vào đi, nhanh lên!”
Diệp Lăng cười hắc hắc: “Chậc chậc, xấu hổ sao? Đều đã là người phụ nữ của ông đây rồi, hơn nữa, tôi vẫn còn mặc quần lót đó, cô kêu to như vậy để làm gì.”
“Anh mau mặc quần áo vào đi! Nhanh!” Teressa hét lên, giậm chân quát.
Diệp Lăng bĩu môi, hắn dùng một cái khăn tắm nhỏ quấn lại phần eo của mình, sau đó đi về phía Teressa.
“Được rồi được rồi, mở mắt ra đi, nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của cô kìa.” Diệp Lăng cười hắc hắc.
Teressa mở mắt, nhìn thấy Diệp Lăng đã dùng khăn tắm quấn lại, thở ra một hơi, nhưng đột nhiên, hai cánh tay Diệp Lăng bỗng nhiên vươn ra chế trụ cô ta lên tường, dùng hai cánh tay để chống đỡ thân thể.
“Bảo bối, có thấy anh uy vũ mạnh mẽ không? Có phải rất đàn ông không!” Diệp Lăng cười khẽ, khuôn mặt gần như áp sát vào khuôn mặt của Teressa.
Mặt Teressa lập tức trở nên đỏ rực, cảm nhận được hơi thở đàn ông đang hòa quyện với hơi thở của mình, tâm trạng cô ta lập tức trở nên khẩn trương.
Thịch, thịch, thịch, Teressa dường như nghe thấy được tiếng tim đập của mình, sắc mặt đỏ bừng: “Mau tránh ra cho tôi! Nếu không đừng trách tôi không khách khí!”
“Chậc chậc, bạo lực quá đấy, cô là tộc trưởng kế tiếp của gia tộc Rothschild đó, đường đường là nữ hoàng của gia tộc Rothschild, sao lại bạo lực đến như vậy.”
Vừa nói, Diệp Lăng vừa cười xấu xa, sau đó một tay nắm lấy khắn tắm, giả vờ muốn kéo ra.
“A! Anh dám! Ruth, mau đến quản tên đàn ông khốn nạn này của cậu đi! Nhanh!” Teressa giậm chân quát.
Ruth đang vui vẻ ngồi ở bên bên nhìn hai người họ, không hề có ý muốn ra tay ngăn cản.
“Hắc hắc, tiếp theo đây, chính là lúc chứng kiến kì tích xảy ra!” Diệp Lăng vừa nói, tay cũng nhẹ kéo một cái, khăn tắm lập tức rơi xuống.
“A! anh là tên khốn kiếp! Anh là tên cầm thú! Tôi muốn giết... Ai, anh có mặt quần cộc!” Teressa lập tức ngẩn người, nhìn chiếc quần cộc mà Diệp Lăng đang mặc.
Diệp Lăng cười hắc hắc: “Làm sao vậy, nữ hoàng đại nhân? Chẳng lẽ đã khiến cô thất vọng rồi? Yên tâm đi, lần này sẽ không khiến cô thất vọng nữa đâu, tin tôi đi!”
“Cút ngay!” Teressa đẩy Diệp Lăng ra, vội vàng chạy tới cạnh Ruth, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, như ráng chiều.
Ruth dở khóc dở cười nhìn hai người: “Mình nói cậu a, mình thấy cậu không trốn được ma chưởng của anh ấy rồi.”
“Cậu xem hai người các cậu đi, cứ như một đôi oan gia hoan hỉ, đây tuyệt đối là duyên phận, hơn nữa người đàn ông của mình lại đẹp trai như vậy, thân thể cường tráng, hơn nữa công phu trên giường cũng rất giỏi, tin mình đi!”
Ruth nghiêm túc nói, Teressa ở sau lưng đánh lên bả vai cô ta một cái.
“Đồ phóng đãng nhà cậu, một đôi cẩu nam nữ, hừ!” Teressa ương ngạnh nói, vô cùng đáng yêu, không hề có khí thế cường đại như lúc bình thường, thoạt nhìn rất bình dị gần gũi.
Mà vào lúc này, một người đàn ông trung niên vội vã chạy vào phòng: “Tiểu thư, mụ Vladimir Rosa tới rồi, hơn nữa còn rất tức giận, muốn tìm vị tiên sinh phương Đông này.”
“Vladimir Rosa? Bà ta tới làm gì?” Teressa nhíu mày hỏi, chẳng lẽ là vì chuyện của ngày hôm qua?
Ruth thở dài gật đầu: “Là anh ấy đó, anh ấy sắp chỉnh chết mụ Vladimir Rosa kia rồi.”
Nói xong, Ruth kể cho Teressa nghe về sự tích anh dũng ngày hôm qua của Diệp Lăng, Teressa lập tức cười lên ha hả, Diệp Lăng cũng thật hư a, hư hỏng đến mức khiến người ta giận sôi.
“Tôi có thể phỏng vấn anh vài câu không?” Teressa rất hiếm khi nói đùa.
Diệp Lăng gật đầu: “Ừm, có thể, hoan nghênh nữ hoàng của gia tộc Rothschild đến phỏng vấn tôi, tôi nhất định sẽ trả lời mọi vấn đề!”
“Sao anh lại nghĩ ra chủ ý này?” Teressa nén cười hỏi.
“Nói sao nhỉ, đây là hình phạt mà mụ ta nên nhận, cô phải biết, con người tôi không thích để ân oán qua đêm, thù của ngày nào tôi liền báo ngày đó, tuyệt đối không kéo dài.”
Diệp Lăng gật đầu nghiêm túc nói, dĩ nhiên, cũng có những ân oán để qua đêm, nhưng dĩ nhiên sẽ có kèm theo lãi suất.
Bên trong phòng khách của gia tộc Manchester, ba người Diệp Lăng vừa đến, khuôn mặt mụ Vladimir Rosa tái nhợt, sau khi nhìn thấy Diệp Lăng đến liền lập tức xông lên, như một con sử tử điên.
“Tên Hoa Hạ khốn kiếp! Tao nhất định phải giết mày! Nhất định!”
Mụ Vladimir Rosa tức giận gào thét, chịu đựng tra tấn trong suốt một tiếng, khiến mụ ta suýt chút nữa tự sát, bây giờ chỉ cần nhớ lại cảm giác đó mụ ta liền run, quá ngứa, quả thực không thể chịu đựng được.
“Chậc chậc, mụ già, tin tôi đi, một màn tiếp theo đây tuyệt đối sẽ khiến mụ bình tĩnh lại, mụ tin không?” Diệp Lăng khoát tay áo, nghiêm túc nói.
Mụ Vladimir Rosa cắn răng: “Tảo chỉ tin một lát nữa tao sẽ cắn chết mày, mày tin không?”
Bình tĩnh, mẹ nó nếu có thể bình tĩnh thì không phải là người nữa rồi.
Không cắn chết hắn cũng đã coi như mạng hắn lớn, hắn còn muốn mụ ta bình tĩnh lại.
Diệp Lăng cười khẽ: “Tin tôi đi, mụ sẽ phải hối hận vì những lời mụ đã nói, tin tôi đi, mụ sẽ bình tĩnh lại thôi!”