Dưới bầu trời đêm, một thân ảnh linh hoạt như chim, nhẹ nhàng từ thành phố sấm uất này bay vọt lên, như một con báo, không bị ai phát hiện cả.
“Hai cô gái nghịch ngợm! Dám cười nhạo mình, chờ đến khi Alice đến đứng trước mặt hai người đó, mình sẽ khiến hai cô nàng đó phải giật mình!” Diệp Lăng hung hăng nói.
Chỉ cần nghĩ đến bộ dạng hai người Teressa và Ruth cười nhạo hắn, hắn liền tức giận, làm ơn đi, hắn thật sự đã bắt được Thánh Nữ vào trong tay rồi, thật đó.
Thật ra cũng không thể trách Teressa và Ruth, Thánh Nữ là ai cơ chứ, đó là chính là Thần trong lòng hàng ngàn vạn tín đồ đó, là một trong hai nữ thần ở phương Tây, tuyệt đối là nữ thần của các gia tộc, thế lực Dị Năng Giả.
Mà nữ thần còn lại, chính là Teressa, nếu như Diệp Lăng có được Teressa, sợ rằng toàn bộ Dị Năng Giả ở phương Tây sẽ bạo loạn.
Đùa gì thế, đường đường là hai nữ thần lớn của phương Tây, nếu bị một tên tiểu tử phương Đông cướp đi hết thì cũng thật mất thể diện, họ còn mặt mũi nào mà lăn lộn trong cái vòng này nữa chứ, không bằng chết đi cho xong.
“Vladimir Rosa, mụ già chết tiệt, ông đây không dạy dỗ mụ thành chó thì sau này ông đây sẽ theo họ của mụ.”
“Ai, tên họ của bọn họ cũng thật dài a, làm cách nào để viết lên hộ khẩu và chứng minh nhân dân được nhỉ? Bỏ đi bỏ đi, chỉ cần đi giáo huấn mụ ta là được rồi.”
Nhà của mụ Vladimir Rosa nằm trên một tòa kiến trúc cao tầng, ở lầu 36, mụ Vladimir Rosa đang mặc một bộ đồ ngủ rộng thùng thình, gương mặt phẫn nộ.
“Khốn nạn! Đúng là khốn nạn mà! Nếu có cơ hội bắt được tên đó, mình nhất định phải hung hăng dạy cho tên tiểu tử Hoa Hạ đê tiện kia một bài học nhớ đời!”
“Mày không thể tránh thoát được sự điều tra của Thần Tổ đâu, mày tuyệt đối không trốn thoát được đâu.”
Mụ Vladimir Rosa gầm lên, ngày hôm nay mặt mũi của mụ ta đều đã bị mất sạch, hơn nữa còn ở trước mặt nhiều người như vậy.
Đông đông đông, tiếng gõ cửa phòng vang lên, mụ Vladimir Rosa đi ra mở cửa, sau đó lập tức nở nụ cười.
Trước mặt mụ ta là một gã đàn ông khoảng hai mươi tuổi, dáng dấp không tệ, hơn nữa khuôn mặt cũng rất đẹp trai.
“Tổ trưởng đại nhân thân ái, tôi biết hôm nay tâm trạng của ngài không được tốt, cho nên tôi cố ý đến đây phục vụ ngài.” Gã đàn ông nhẹ nhàng cười.
Mụ Vladimir Rosa lập tức cười lên ha hả, kéo gã đàn ông vào phòng, sau đó đóng cửa lại, mụ ta kéo người đi tới phòng ngủ, sau đó đẩy ngã xuống giường.
“Cậu đúng là yêu tinh khiến người khác yêu thích, khó trách tôi thích cậu đến như vậy, nằm xuống đi, để tôi phục vụ cho cậu.” Sắc mặt mụ Vladimir Rosa đỏ bừng, trong mắt chứa đầy xuân sắc.
Sau khi gã đàn ông nghe xong, lập tức hưng phấn cởi quần ra, sau đó mụ Vladimir Rosa liền nằm đè lên, bắt đầu chuyển động.
Mà gã đàn ông đang nằm ở trên giường kia, trên khuôn mặt hiện lên vẻ thống khổ, mụ già ghê tởm, nếu không phải vì tiền đồ của mình, gã ta tuyệt đối sẽ không liếc nhìn mụ ta dù chỉ một cái.
Xã hội này luôn bất công như vậy, khóe mắt gã ta chảy xuống một giọt lệ đau khổ, nhưng vẫn phải tỏ ra vui vẻ.
Mà mụ Vladimir Rosa luôn tỏ ra nghiêm khắc trước mặt người ngoài kia đã không còn bộ dạng quyền thế trước đó nữa, thay vào đó là bộ dạng phóng đãng, vô cùng cởi mở.
Chân Diệp Lăng nhẹ nhàng di chuyển trên bức tường bóng loáng, như một người nhện mà bò đến lầu 36, sau đó lặng lẽ nhảy vào ban công nhà mụ Vladimir Rosa.
Đột nhiên, từng tiếng thét vang lên, Diệp Lăng lập tức sững sờ, cái quái gì vậy, mụ già này đang vụng trộm ư?
Nghĩ tới đây, Diệp Lăng dường như đang nhìn thấy được những bắp thịt khổng lồ trên người mụ Vladimir Rosa đang không ngừng chuyển động, quá buồn nôn, hắn xem chút ói ra.
Mẹ nó cái tên kia đúng là không sợ chết a, chẳng lẽ hắn ta không sợ bị mụ Vladimir Rosa làm cho buồn nôn đến chết sao?
“Mẹ nó, ông đây liều mạng luôn!” Diệp Lăng cắn răng, lấy điện thoại trong túi ra, sau đó nhẹ nhàng tiến đến cửa phòng ngủ, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Đưa điện thoại vào thăm dò bên trong, sau đó bắt đầu ghi hình, một phút đồng hồ sau, Diệp Lăng rút ra tay, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Mụ Vladimir Rosa đang điên cuồng chuyển động ở bên trong vốn không ngờ đến, những hành động của mụ ta đã bị người khác quay lại.
Diệp Lăng trở lại ban công, con mắt lập tức trừng to, trên ban công treo rất nhiều quần áo lót, hơn nữa đều là loại vô cùng gợi cảm.
“Mụ già này! Mẹ nó khẩu vị cũng thật đặc biệt, đã già như vậy rồi mà còn phóng đãng đến như vậy!” Diệp Lăng cắn răng.
Hắn lấy từ trong túi ra một ít bột phấn màu trắng, rắc lên đống đồ lót, sau đó lại lấy ra một tờ giấy, dùng chữ Hoa Hạ viết mấy chữ thật to: Ông đây đã từng đến đây chơi, tiện tay tặng mụ chút lễ vật.
Viết xong, thân hình Diệp Lăng lóe lên, biến mất trong màn đêm tối, như một Tinh Linh bóng đêm.
“U, tên Mick khốn kiếp kia thế mà lại quay về nhà làm ổ, bỏ đi, đợi có cơ hội, ông đây nhất định sẽ đùa chết mày!”
Diệp Lăng nghiến răng nghiến lợi, sau đó quay trở về trang viên Manchester.
Sáng sớm hôm sau, mụ Vladimir Rosa rời giường, sắc mặt rất tốt, hồng nhuận, tuy buổi tối hôm qua làm rất điên cuồng, nhưng hôm nay tinh thần mụ ta lại rất sảng khoái, tên thuộc hạ trẻ tuổi kia đã bị mụ ta ép làm không ít lần.
Mụ Vladimir Rosa đi tới ban công, cầm đồ lót lên, sau đó mặc vào, đột nhiên con mắt mụ ta sáng lên, phát hiện ra một tờ giấy.
Mụ ta lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, chữ trên tờ giấy là chữ Hoa Hạ, hơn nữa những chữ này mụ ta cũng biết, chữ viết cũng thật phách lối, gì mà ông đây đã từng đến đây chơi, tiện tay tặng chút lễ vật chứ.
“Chết tiệt! Nhất định là tên đó! Thằng nhóc Hoa Hạ đê tiện!” Mụ Vladimir Rosa cắn răng, đột nhiên sắc mặt mụ ta đại biến.
“Khốn kiếp! Sao lại thế này!” Mụ Vladimir Rosa cảm thấy những nơi mặc đồ lót trở nên rất ngứa ngáy, hơn nữa loại ngứa ngáy này còn xông đến tận trái tim của mụ ta.
“Đáng chết a! Chuyện này rốt cuộc là sao!” Mụ Vladimir Rosa phẫn nộ gào thét, cảm giác ngày càng ngứa.
Mụ ta vội vàng cởi đồ lót ra, sau đó chạy phòng tắm tắm, thế nhưng cỗ ngứa ngáy đó vẫn không giảm, mà càng lúc càng ngứa thêm, cả người mụ ta run rẩy, tay không thể tự chủ cào lên những chỗ đó.
Càng cào càng ngứa, càng ngứa càng cào, nhất thời tạo thành một vòng tuần hoàn ác tính.
“Khốn kiếp! Tao nhất định phải giết mày!” Mụ Vladimir Rosa điên cuồng rống.
Mà bên trong trang viên Manchester, Ruth và Diệp Lăng đang ngủ, Diệp Lăng sung sướng ôm lấy thân hình bóng loáng, ngày hôm qua sau khi hắn trở lại, hắn đã cùng Ruth chơi đùa một hồi lâu.
Đinh linh linh, tiếng chuông điện thoại vang lên, Ruth mở đôi mắt nhập nhèm ra, nhận điện thoại.
“Cô Ruth! Nhanh lên! Mau hỏi tên tiểu tử Hoa Hạ kia, rốt cuộc hắn đã hạ thuốc gì lên người tôi! Tôi không chịu nổi nữa rồi! Ngứa chết tôi rồi!”
Từ trong điện thoại, vang lên giọng nói thống khổ của mụ Vladimir Rosa, trong đó còn chứa một tia cầu khẩn.
Ruth lập tức thanh tỉnh, nhìn Diệp Lăng vẫn đang chìm trong mộng đẹp, không khỏi cười khổ, cái tên này lại làm gì với mụ Vladimir Rosa kia nữa vậy?
“Ai, Diệp Lăng, anh đã làm gì mụ Vladimir Rosa kia vậy.” Ruth nhẹ nhàng đụng vào người Diệp Lăng một cái.
Diệp Lăng rất không tình nguyện mở mắt ra: “Ai nha, đừng quấy rầy anh ngủ chứ.”
“Chỉ là một chút bột phấn ngứa mà thôi, một tiếng sau sẽ hết, mau tắt điện thoại đi, anh muốn ngủ.”
Nói xong, Diệp Lăng xoay người lại, ngủ tiếp.
Mà bên kia điện thoại, vang lên tiếng cúp điện thoại chói tai, trong thành phố náo nhiệt kia, mụ Vladimir Rosa đã hoàn toàn choáng váng.
A!
Tao muốn giết mày!