Bên trong trang viên của gia tộc Manchester, Diệp Lăng và Ruth đang ở trong một căn phòng cổ điển nhưng không mất đi tính quý tộc.
“Teressa đã đi tìm ông nội em để thay mặt gia tộc Rothschild chuyển lời thăm hỏi đến ông rồi.” Ruth nhìn Diệp Lăng nói.
Diệp Lăng gật đầu, những quý tộc này, gì mà chuyển lời thăm hỏi, chúc phúc chứ, mẹ nó đúng là một tấm lòng thành kéo nổi cả một chiếc xe lửa vàng a, hắn cam đoan ông lão của gia tộc Manchester nhất định sẽ nhảy bật ra tiếp đón a.
“Diệp Lăng, anh nói cho em biết đi, rốt cuộc anh đến đây là vì cái gì, tên Giang Bân đã chết kia, theo như em được biết, hắn ta là kẻ phản bội chạy trốn ra từ đất nước của anh, có phải hắn ta đã lấy đi cơ mật gì không?”
Ruth quyết định phải hỏi cho rõ, để tiện cho việc giúp đỡ Diệp Lăng hơn, phải biết rằng thế lực của gia tộc Manchester vô cùng lớn.
Diệp Lăng gật đầu: “Đúng vậy, nhưng tên đó đã đưa chiếc hòm kia cho chính phủ nước Mỹ, hơn nữa đám nhà khoa học kia cũng đang ngày đêm tìm cách mở nó ra.”
“Em hãy giúp anh tra ra vị trí của chiếc hòm kia, anh muốn đoạt lại chiếc hòm đó.” Sắc mặt Diệp Lăng nghiêm túc.
Chiếc hòm kia là việc mà hai ông cụ kia đã giao cho hắn, bên trong ghi chép lại những vũ khí kiểu mới đang nghiên cứu và một số bí mật khác của Hoa Hạ, tuyệt đối không thể bị các quốc gia khác biết được.
Ruth gật đầu, nói nhất định sẽ điều tra giúp Diệp Lăng, còn về vấn đề giữa nước Mỹ và Hoa Hạ, cô ta sẽ không quản, cô ta chỉ là một người phụ nữ, không phải là anh hùng cứu nước.
Hai người hàn huyên không tới vài câu thì đã thấy Teressa quay trở lại, sau khi nhìn thấy Diệp Lăng cũng ở trong phòng, ánh mắt cô ta có hơi thay đổi.
“Cái tên này, sao tôi cứ có cảm giác anh có rất nhiều bí mật vậy nhỉ, trêu chọc gã Mick, sau đó lại trêu chọc người của Thần Tổ, rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì vậy hả?” Teressa hiếu kỳ hỏi.
Diệp Lăng nhún vai: “Rất đơn giản a, ai dám động đến tôi, tôi liền đập chết người đó, chỉ đơn giản như vậy thôi.”
“Thế nào, cô có thích người đàn ông như vậy không? Vừa chính trực lại không lừa gạt người.” Diệp Lăng cười hắc hắc.
Teressa khẽ mỉm cười lắc đầu: “Ruth, cậu cũng không chịu quản người đàn ông của cậu a, để anh ta quang minh chính đại tán tỉnh mình như vậy, cậu không ghen sao?”
“Mình ghen cái gì chứ, anh ấy là đàn ông của mình, nhưng vậy cũng không có nghĩa là anh ấy chỉ có thể yêu mỗi mình mình a.”
“Hơn nữa em nghĩ, chắc hẳn anh vẫn còn những người phụ nữ khác nữa đi? Nói cho em biết, có tất cả bao nhiêu người.”
Ruth có chút hăng hái, Diệp Lăng ngửa đầu, tự hào nói: “Không mười thì cũng khoảng bảy tám người, thế nào, chồng có lợi hại hay không?”
Teressa nghe thế, lập tức có chút dở khóc dở cười: “Nhìn xem, cậu nhìn một chút đi Ruth, tên hỗn đản này có nhiều phụ nữ đến như vậy, đúng là một tên háo sắc, thế mà cậu còn che chở cho anh ta.”
“Chậc chậc, bạn thân à, đó gọi là mị lực của đàn ông đó, nếu không làm sao có thể có nhiều nhiều cô gái thích anh ấy đến như vậy?” Ruth che miệng cười khẽ.
Teressa lắc đầu: “Cậu đó, mình thấy cậu đã đụng phải tên mê gái mất rồi, sớm muộn gì cũng sẽ bị anh ta hại thảm.”
“Hắc hắc, cậu cũng cẩn thận một chút, đừng để tên này bắt làm tù binh, nếu có một ngày như thế thật, mình sẽ cười đến mức rụng răng mất.”
Diệp Lăng nghe vậy lập tức hưng phấn, vội vàng gật đầu, đúng vậy, đúng vậy, đây chính là tâm nguyện trong lòng của hắn nha.
Cô gái này là một cực phẩm, không hề kém Alice, Trầm Nguyệt Tâm một chút nào, nếu như có thể bắt lại, Diệp Lăng tuyệt đối sẽ không nương tay.
Hiếm lắm mới có một lần xuất ngoại, nếu không mang một chút đặc sản về, hắn sẽ cảm thấy rất có lỗi với bản thân.
Teressa lắc đầu cười: “Cái cậu này, đừng nghĩ mình phóng đãng giống cậu vậy chứ, mình không phải là người tùy tiện như vậy đâu.”
“Nha! Cậu nói gì vậy, rõ ràng mình đã tìm được chân mệnh thiên tử của mình rồi mà.” Ruth vừa nói, đầu vừa tựa vào lồng ngực của Diệp Lăng.
Teressa lắc đầu: “Cậu hết đường cứu chữa rồi.”
Diệp Lăng lập tức cười hắc hắc: “Nữ Hoàng đại nhân à, cô có tin tôi sẽ bắt được cô không?”
“Bắt tôi? Xin lỗi, tôi không có ý khinh thường anh, nhưng chuyện này không thể nào xảy ra.” Teressa chân thành nói.
Diệp Lăng lập tức che ngực: “Há, trái tim tôi đau quá, cô nên tin vào kì tích chứ?”
“Kỳ tích? Ừ, tôi tin, nhưng trên người anh có kì tích sao? Ít nhấ cũng phải do tôi nói ra thì mới được tính là kì tích chứ?” Teressa cười khẽ, cô ta cho rằng hắn đang đùa giỡn với cô ta.
Diệp Lăng gật đầu: “Được rồi, cô nói đi, cô muốn kì tích gì.”
“Kỳ tích gì? Thế này đi, nếu như anh có thể lừa gạt Thánh Nữ Giáo Đình tới tay, tôi sẽ suy nghĩ lại về việc làm người phụ nữ của anh.” Teressa cười hắc hắc, vô cùng quyến rũ.
Diệp Lăng lập tức kích động, ha ha, cô gái này đang tự đào hố cho mình a.
“Cậu này, cậu hơi khi dễ người rồi đó, Thánh Nữ là bảo bối của Giáo Đình đó, cậu đang muốn Giáo Hoàng chạy đến gia tộc Manchester tìm Diệp Lăng liều mạng à.” Ruth cười nói.
Diệp Lăng cũng ra vẻ nghiêm túc: “Việc này có hơi khó, nhưng mà Nữ Hoàng đại nhân, lời nói vừa rồi của cô đã để lại cho cô một con đường lui rồi.”
“Ừ? Lời này là có ý gì?” Teressa sững sờ, đây là ý gì.
Diệp Lăng lắc đầu: “Cô vừa nói, nếu như tôi làm được, cô sẽ suy nghĩ việc làm người phụ nữ của tôi, vậy lỡ như cô không muốn, vậy chẳng phải tôi đã phí công làm rồi sao?”
Trong lòng Diệp Lăng mừng thầm, hắc hắc, cô gái này, cô ta còn muốn chạy khỏi ma chưởng của hắn sao?
“Được rồi được rồi, nếu như anh có thể lừa gạt Thánh Nữ tới tay, thì tôi sẽ làm người phụ nữ của anh, như vậy được chưa?” Teressa lắc đầu cười khổ, cái tên này, chỉ là một lời nói đùa, vậy mà hắn còn tưởng thật.
Thánh Nữ của Giáo Đình đó nha, hắn không sợ các tín đồ của Giáo Đình sẽ ăn tươi nuốt sống hắn sao?
“Được! Một lời đã định a! Ha ha!” Diệp Lăng lập tức vỗ đùi, cười ha hả.
Teressa và Ruth đều sửng sốt, tên này điên rồi à?
“Diệp Lăng, anh không bị bệnh chứ? Làm sao vậy, anh đừng làm em sợ.” Ruth vội vàng để tay lên trán Diệp Lăng.
Diệp Lăng gỡ tay Ruth xuống: “Nói gì đó, em mới có bệnh đấy, anh đang cao hứng ha ha!”
“Hậu cung khổng lồ của anh lại có thêm một cực phẩm a!” Diệp Lăng kích động rống to.
Teressa sửng sốt: “Không đúng không đúng, chẳng lẽ anh thật sự cho rằng anh có thể lừa gạt được Thánh Nữ Giáo Đình tới tay à?”
“Lừa gạt gì chứ, ông đây cần gì phải lừa gạt, Thánh Nữ vốn dĩ là người phụ nữ của tôi, Alice, người phụ nữ của tôi!” Diệp Lăng quơ nắm tay hưng phấn nói.
Teressa và Ruth lập tức sửng sốt, sau đó cười lên ha hả.
“Ha ha! Ruth a, người đàn ông này của cậu sắp làm mình cười chết rồi, cái gì anh ta cũng dám nói a, anh ta vừa bảo Thánh Nữ Alice là người phụ nữa của anh ta đấy!”
“Darling à, không sao, sau này chúng ta có rất nhiều cơ hội lừa gạt Thánh Nữ đến, em tin tưởng anh!”
Hai cô gái cười ha ha, đùa gì thế, nếu Thánh Nữ Giáo Đình dễ lừa gạt đến như vậy, thì đó đâu còn là Thánh Nữ nữa?
Diệp Lăng cắn răng: “Hai người không tin tôi! Hai người nói đi, tôi phải làm gì để chứng minh đây!”
“Được rồi được rồi, không cần chứng minh, sau này chúng ta cùng nhau đến Giáo Đình một lần, nếu như lời anh nói là thật, tôi sẽ làm người phụ nữ của anh.”
Teressa lắc đầu cười khổ, tên này điên rồi, hắn thật sự cho rằng hắn là thần vạn năng sao?