Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 292 - Chương 292: Thật Ngại Quá, Tay Của Tôi Rất Tiện

Chương 292: Thật ngại quá, tay của tôi rất tiện

Diệp Lăng sắp khiến mụ ta tức chết rồi, não đều đã có chút không bình thường, gần như muốn nổi điên.

Người do ông đây giết đó, nhưng mụ ta có thể làm gì được ông?

“Tên Hoa Hạ! Mày vừa mới nói, chính mày đã giết bọn họ, đây chính là chứng cứ! Mang hắn đi!” Vladimir Rosa lập tức gầm lên, mụ ta vung tay lên, vài tên Dị Năng Giả còn lại ở phía sau mụ ta liền xông lên muốn bắt người.

Sau khi Diệp Lăng nghe xong, lập tức cười lên ha hả, cười đến mức chảy nước mắt: “Thật buồn cười! Thật quá buồn cười rồi!”

“Mụ già, là Thượng Đế phái mụ đến diễn trò hề hả? Chuyên phụ trách làm cho ông đây vui vẻ hả?”

“Mẹ nó tôi còn đang muốn đi phá hủy tòa cao ốc chọc trời kia đấy, mụ chuẩn bị xử trí tôi như thế nào đây?”

“Ruth à, anh nghe nói hơn một trăm năm trước có một vụ án mạng liên quan đến chủ tớ xảy ra, việc đó là do em làm sao?”

Ruth vô cùng phối hợp gật đầu: “Đúng vậy, hơn một trăm năm trước, vào một đêm mưa gió bão bùng, em tìm đến ngôi nhà ghê tởm kia, giết chết cả nhà bọn họ, ha ha.”

Sắc mặt của mụ Vladimir Rosa đã hoàn toàn thay đổi, bọn họ rõ ràng đang trêu đùa mụ ta, xem mụ ta như một con khỉ mà đùa cợt.

“Bà Vladimir Rosa, bà không có chứng cứ, nên mời bà hãy rời khỏi đây, đây là lãnh địa tư nhân, cho dù bà là người của Thần Tổ cũng không có quyền đột nhập vào trang viên của người khác.”

Teressa mở miệng nói chuyện, những người khác đều vội vàng phụ họa, cao giọng rống to.

Mụ Vladimir Rosa nhất thời tiến thối lưỡng nan, nếu muốn bắt, có thể sẽ phải chịu thất bại mà đi về, hơn nữa Diệp Lăng còn mạnh đến như vậy, chỉ sợ hắn sẽ ra tay giết hết tất cả bọn họ.

Nhưng nếu bọn họ rút lui, bọn họ sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ, hơn nữa uy danh của Thần Tổ cũng sẽ hoàn toàn rơi xuống đáy cốc.

“Bà Vladimir Rosa kính mến, tôi đồng ý với suy nghĩ của bà, tên tiểu tử đê tiện đến từ Hoa Hạ kia nhất định là kẻ giết người, hành vi phạm tội đê hèn như thế, tôi kiến nghị Thần Tổ nên đánh chết hắn ngay tại chỗ này!”

Gã Mick ra vẻ chính nghĩa, nghiêm túc nói: “Tôi đại diện cho gia tộc Rock ủng hộ quyết định của bà Vladimir Rosa!”

“Vì bảo vệ luật pháp và tôn nghiêm của chúng ta, tôi tuyệt đối ủng hộ việc Thần Tổ sử dụng vũ lực!”

Sau khi mụ Vladimir Rosa nghe xong, lập tức vui mừng, có người ủng hộ mụ ta, hơn nữa đó còn là gia tộc Rock cường đại, đây chính là một chuyện tốt a.

“Cái tên đang nhảy loạn như châu chấu kia, chẳng lẽ mày đã quên mất lời công chúa Teressa nói khi nãy rồi sao? Mày có tư cách gì đại diện cho gia tộc Rock? Mày cho rằng mày rất lợi hại sao? Mày chỉ là một thằng phế vật thôi!”

Diệp Lăng khinh bỉ nói, lúc nãy tên phế vật này đã bị đánh đến nỗi không ngóc đầu lên được, gã có tư cách gì diễu võ dương oai trước mặt hắn chứ.

Sắc mặt Mick tái nhợt, gã nhớ lại những thống khổ vừa rồi, hỗn đản a, tên hỗn đản này tuyệt đối là cơn ác mộng của gã.

“Nếu như gia tộc Rock lựa chọn ủng hộ bà Vladimir Rosa, vậy tôi đại diện cho gia tộc Rothschild chống lưng cho tên tiểu tử Hoa Hạ này, tôi tin anh ta không có tội.”

Teressa cũng đứng dậy, đối chọi gay gắt với gia tộc Rock!

Gia tộc Rock muốn ủng hộ mụ Vladimir Rosa kia à? Vậy cô ta liền đại diện gia tộc Rothschild chống lưng cho Diệp Lăng!

Hai gia tộc lớn đối đầu nhau khiến cho mụ Vladimir Rosa có chút không thở nổi, hai gia tộc này, mụ ta cũng không dám đắc tội ai cả.

Mặc dù ngoài mặt mụ ta tỏ ra mình là một người công tư phân minh, nhưng mụ ta cũng là người, cũng cần phải lăn lộn trong xã hội, cho nên mới nói mụ ta không hề ngốc, mụ ta biết rõ ai có thể đắc tội, ai không thể đắc tội.

Mà bây giờ, Mick và Teressa đều không thể đắc tội, nếu như nhất thiết phải chọn ra một người, vậy đó chính là Teressa, tuyệt đối không thể đắc tội cô ta.

Địa vị của Teressa và gã Mick không giống nhau, cho nên quyền hạn trong lời nói của bọn họ cũng bất đồng.

“Tên Hoa Hạ kia, mau nói cho tôi biết thân phận và địa chỉ cư trú của cậu, nếu sau này Thần Tổ có lệnh gọi cậu tới, cậu nhất định phải làm theo, hơn nữa trong thời gian này không cho phép cậu rời khỏi thành phố này.”

Cuối cùng mụ Vladimir Rosa cũng nhượng một bước, nếu như mụ ta tiếp tục cương ngạnh, đó không còn là hành động khoe khoang uy nghiêm của Thần Tổ nữa, mà là phá hoại uy danh của Thần Tổ.

Mọi người đều thở ra một hơi, mụ già đáng chết này cuối cùng cũng chịu lùi một bước.

Nhưng Diệp Lăng lại nở nụ cười: “Mụ không cho tôi đi thì tôi không đi à?”

“Tôi đã là người gần ba mươi tuổi, mụ nói gì tôi phải nghe nấy à, mụ xem tôi là cái gì cơ chứ?”

“Còn nữa, địa chỉ và thân phận mụ không thể tự tra hay sao? Các người không phải là người trong bộ điều tra nước Mỹ sao?”

Diệp Lăng trào phúng mụ Vladimir Rosa, khiến mụ Vladimir Rosa tức đến phát điên.

Mẹ nó hắn đã lớn như vậy, mụ ta muốn hắn làm cái gì hắn phải làm cái đó, như vậy hắn còn chút tự do hành xử nào của người trưởng thành nữa sao?

“Cậu!” Mụ Vladimir Rosa cắn răng, nhìn những người xung quanh đang cười nhạo mụ ta, lần này mặt mũi của Thần Tổ đều đã bị tên hỗn đản Hoa Hạ này làm mất sạch.

“Bỏ đi bỏ đi, bà Vladimir Rosa, tôi hy vọng các người có thể tìm ra nghi phạm sớm một chút, để còn trả lại sự trong sạch cho Diệp Lăng nữa.”

“Ngoài ra, sau này trang viên của gia tộc Manchester cũng không chào đón các người nữa, nếu như bà có ý kiến thì có thể nói, nhưng mà tôi thấy cho dù bà nói ra thì cũng không thay đổi được gì đâu.”

Ruth xua tay, lộ ra khí thế sắc bén, bọn họ thật sự cho rằng gia tộc Manchester đều là phế nhân à.

Diệp Lăng gật đầu: “Mụ Vladimir Rosa, mụ tin tôi đi, tôi nhất định sẽ tới tìm mụ, OK?”

“Ha hả, tên nhóc Hoa Hạ, tôi chờ cậu!” Vladimir Rosa hung tợn đáp trả Diệp Lăng, sau đó xoay người rời đi.

Người của Thần Tổ đều đã đi, kết thúc một hành trình đầy nhục nhã của họ.

Mà sắc mặt của gã Mick thì lại tái xanh, tên hỗn đản Hoa Hạ này, tại sao nữ thần may mắn lại yêu thích hắn như vậy chứ.

“Sao mày còn không đi, còn muốn đợi ông đây đánh vào mặt mày à?” Diệp Lăng nhìn về phía gã Mick cười hắc hắc.

Thân hình gã Mick lập tức chấn động, đồng tử phóng to ra: “Mày đang đùa với tao đấy hả? Tao đường đường là thành viên quan trọng của gia tộc Rock, mày nói mày muốn đánh tao?”

Ba, lời vừa dứt, trên khuôn mặt gã Mick đã in hằn năm dấu tay hồng hồng.

Diệp Lăng kích động thả tay xuống: “Nha! Mày nhìn đi, sao tay của tao lại tiện như vậy nhỉ, cứ thích đi tìm kẻ tiện nhân để nói chuyện, thật xấu hổ a, tao nhất định sẽ về dạy dỗ nó lại.”

“Đều đã đê tiện đến như vậy, không có việc gì thì đừng có đi ra ngoài nữa, muốn bị người khác đánh đến như vậy sao?”

Lời của Diệp Lăng khiến cho thân hình gã Mick chấn động, xém chút phun ra một ngụm máu, tên hỗn đản a, đúng là khinh người quá đáng mà.

“Cậu chủ, chúng ta giết hắn đi!” Những tên vệ sĩ đứng sau lưng gã Mick vô cùng phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi nói.

Con mẹ nó, đánh chủ nhân ngay trước mặt con chó, còn có thể để người khác sống hay không?

Mick nhìn Diệp Lăng đang tủm tỉm cười, hít sâu một hơi, xoay người đánh một tát lên mặt vệ sĩ.

“Mày giỏi lắm à? Mẹ nó mày còn giỏi hơn đám Dị Năng Giả của Thần Tổ kia sao?”

“Thật là một kẻ không biết xấu hổ, đi!”

Mick xoay người, cắn răng nghiến lợi đi về, nhưng sau đó gã ta lại xoay người giơ ngón tay giữa về phía Diệp Lăng.

Diệp Lăng cười nhạt, nâng bàn tay lên, gã Mick lập tức hoảng sợ, bước chân lảo đảo một cái, ngã xuống mặt đất, giống như một con chó.

Mọi người đều cười lên ha hả, gia tộc Rock này cũng thật giống với người của Thần Tổ, thật mất mặt a.

“Xin lỗi mọi người, đã quấy rầy cuộc nói chuyện của mọi người rồi, tôi đại diện cho gia tộc Manchester xin lỗi các vị.” Ruth khẽ cười nói, rất có phong phạm thục nữ.

Mọi người đều khoát tay lia lịa, nói không sao cả.

Mà Diệp Lăng đang nhìn theo hai nhóm người vừa mối rời đi, chọc đến ông đây, còn muốn sống yên ổn?

Bình Luận (0)
Comment