Nhìn thấy Diệp Lăng bò ra, trống ngực Đại Đế Elias nháy mắt đập thình thịch.
Hắn ta rất rõ lực công kích của mình, lực công kích của chiêu thức vừa rồi rất mạnh, cho dù là cường giả ngang hàng với hắn ta cũng không dám cường ngạnh đối kháng, nếu không không chết cũng bị thương.
Nhưng tên này lại bò từ trong hố ra, hơn nữa dường như chẳng hề bị thương.
Diệp Lăng bò từ trong hố ra, khuôn mặt đầy bụi: “Khụ khụ, em gái mày, xém chút nữa sặc chết ông đây rồi.”
“Chậc chậc, sức mạnh của mày cũng thật lớn a, không hổ là người đã bước một chân vào Độ Kiếp Kỳ, không tệ không tệ.”
Nghe có vẻ như Diệp Lăng đang tán thưởng Đại Đế Elias, nhưng sau đó khóe môi của Diệp Lăng lập tức cong lên, khí thế của hắn lập tức thay đổi.
“Chỉ có điều, mày đã hoàn toàn chọc tức tao rồi, chỉ là một kẻ có tu vi chưa tới Độ Kiếp Kỳ, vậy mà lại khiến ông đây chật vật đến như vậy, sao ông đây có thể chịu nổi chứ?”
Hưu, thân ảnh Diệp Lăng lóe lên, trong nháy mắt biến mất, Đại Đế Elias ở phía đối diện lập tức kinh hãi, cầm chặt trường kiếm trong tay, hai tròng mắt và ý thức chăm chú quan sát khu vực hắn ta đang đứng.
Đại Đế Elias đang chú tâm phòng bị, đột nhiên cảm thấy sau lưng mát lạnh, hắn ta vội vàng xoay người, trường kiếm trong tay tàn nhẫn đánh ra.
Bá, kiếm quang như cầu vồng, sáng rọi cả một vùng trời, nhưng thân ảnh sau lưng Đại Đế Elias, lại càng thêm nhạt nhòa, chẳng mấy chốc, thân ảnh Diệp Lăng đã xuất hiện ở trước mặt Đại Đế Elias.
“Ăn một cục gạch của ông đây đi!”
Hô, con mắt Đại Đế Elias trừng lớn, bóng cục gạch đen trong con ngươi càng lúc càng lớn, hơn nữa cũng càng lúc càng nhanh, tốc độ như sét đánh.
Ba, cục gạch hung hăng đánh vào đầu Đại Đế Elias, thân thể Đại Đế Elias lắc lư một cái, rơi xuống đất, hắn ta vội vàng bò dậy, trong mắt tỏa ra kim quang.
“Đau! Đau quá a!” Trong lòng Đại Đế Elias rống to, đã rất nhiều năm, hắn ta chưa nếm trải lại mùi vị đau đớn này rồi.
“Có đau không? Để ông đây cho mày biết, cái gì gọi là cục gạch đen phiền muộn!”
Giọng Diệp Lăng vang lên, thân ảnh như một ngọn lửa nóng xông về phía Đại Đế Elias, cục gạch trong tay lại lần nữa giơ cao lên, đánh về phía Đại Đế Elias.
Đại Đế Elias giật mình, bước chân nhanh chóng lùi về sau, trường kiếm trong tay liên tục đánh ra, vô số đạo kiếm quang xuất ra, bay về phía Diệp Lăng.
“Cho mày ba khối màu mày liền mở phường nhuộm!” Diệp Lăng lạnh giọng rống to, không hề tránh né, để mặc cho kiếm quang đánh vào người hắn.
Leng keng, kiếm quang đánh vào người Diệp Lăng, tạo ra vô số tia lửa, tốc độ của hắn vẫn không giảm chút, thậm chí còn di chuyển nhanh hơn lúc nãy, trong chớp mắt đã tới sát người Đại Đế Elias.
“Cái gì! Không thể nào!” Đại Đế Elias kinh hô, trong lòng vẫn chưa hoàn hồn lại, thân ảnh hắn ta bỗng nhiên xoay người lại, nhanh chóng chạy trốn.
Diệp Lăng cười nhạt, có gì mà không thể cơ chứ, trước đó, Diệp Lăng quả thực không thể kháng cự nổi một kích khủng bố kia, bởi vì một đòn toàn lực của cường giả đã bước nửa bước vào Độ Kiếp Kỳ, thật sự rất đáng sợ.
Nhưng lúc hắn ta chạy trốn thì lại để kiếm quang xuất ra tùy ý đến như vậy, đúng là một cái rắm a, thân thể của ông đây là Lưu Ly Kim Cương, có lực phòng ngự vô địch, hắn ta có thể khiến hắn bị thương được sao?
“Đại Đế Elias! Mày đứng lại cho tao, có gan thì tới đánh với tao một trận!” Diệp Lăng rống to.
Mà tốc độ chạy trốn của Đại Đế Elias đang sợ hãi kia vẫn không có giảm xuống: “Dừng, có gan thì mày đuổi kịp tao đi, mày đánh tao đi, mày tới đánh tao đi.”
“Phi, đồ lông vàng lai tạp, lão già khốn nạn, mày không thể có một chút khí phách của cường giả hay sao!”
Diệp Lăng không ngờ tên kia sẽ khiêu khích mình, hắn lập tức xù lông, lông tơ toàn thân dựng thẳng lên, nghiến răng nghiến lợi, nếu để hắn bắt được, hắn nhất định sẽ đập chết lão già khốn nạn này.
Đại Đế Elias cũng đang nghĩ ra một chủ ý khác, nếu hắn ta đánh không lại tên tiểu tử Hoa Hạ này, vậy hắn ta sẽ đi tìm thêm vài người nữa đến giúp đỡ, đến lúc đó bọn họ sẽ cùng nhau đến công đánh Diệp Lăng, hắn ta không tin bọn họ không thể đánh chết hắn.
Mà bây giờ, cái danh hào khuất nhục chạy trốn đã dán lên người hắn ta, chỉ cần Diệp Lăng chết, mọi thứ sẽ không còn ý nghĩa gì nữa, còn ai dám nói này nói nọ Đại Đế Elias nữa chứ?
Diệp Lăng nhìn thấy Đại Đế Elias ở phía trước đang thiêu đốt linh lực trong cơ thể, tốc độ cực nhanh, vốn dĩ đã sắp đuổi kịp bây giờ lại để chạy vụt mất, Diệp Lăng lập tức tức điên.
“Đồ chó già! Tao sẽ để mày chạy thoát sao? Đến đây, ăn một cục gạch của ông đây đi!”
Diệp Lăng hét lớn, ném cục gạch trong tay ra, trong không trung, cục gạch hóa thành một ánh sáng màu đen, điên cuồng đuổi theo Đại Đế Elias, sức mạnh rất lớn, ma sát với gió tạo ra tiếng vèo vèo.
Mà Đại Đế Elias đang điên cuồng chạy trốn ở phía trước lại không hề cảm nhận được, cục gạch đen kia không phải là pháp bảo, không hề có sóng linh lực, cho nên hắn ta căn bản không cảm ứng ra.
Nhưng một lát sau, ngay khi Đại Đế Elias vẫn còn đang thở phào vì Diệp Lăng không đuổi kịp, thì đột nhiên cảm thấy phía sau ót tê rần, ý thức trở nên mơ hồ.
Đông, Đại Đế Elias đang chạy trốn kia lập tức rơi xuống mặt đất, ánh mắt lóe ra ánh sáng, hoa mắt chóng mặt.
“Ai u! Cái gì đánh vào đầu Bản Đế vậy, cứng như thế!” Đại Đế Elias bưng đầu gào khóc.
Đột nhiên, hắn ta giật mình, một thân ảnh gầy gò đã đứng ở trước mặt của hắn ta, là Diệp Lăng, lúc này trên mặt Diệp Lăng đang hiện một nụ cười dữ tợn.
“Chạy a, mày chạy nữa đi a, để xem đầu của mày cứng, hay là cục gạch của ông đây cứng!”
Mẹ nó, đang giao đấu với ông đây mà cũng dám chạy, mày xem ông đây là cái gì vậy hả?
Đôi mắt Đại Đế Elias chứa đầy hoảng sợ, ánh mắt hắn ta đột nhiên trở nên mê mang, đứng dậy nhìn bốn phía: “Đây là đâu? Tôi là ai? Sao tôi lại ở đây?”
Diệp Lăng sững sờ, thế này là thế nào, Đại Đế Elias này đang giả ngây giả dại à?
“Cậu là ai? Tôi là ai? Sao tôi không nhớ gì hết vậy? A! Đầu của tôi đau quá a, không được, tôi không nhớ ra được gì hết, có phải tôi mất trí nhớ rồi không.”
Đại Đế Elias bưng đầu thống khổ nói, mà Diệp Lăng đứng ở một bên cũng trở nên bối rối, chuyện này là sao, thế này là thế nào!
Là do cục gạch của hắn đã đánh cho tên này mất trí nhớ sao?
Mẹ nó chuyện này có chút không thực tế a, đường đường là Đại Đế Elias, sao có thể bị cục gạch của hắn đánh cho mất trí nhớ chứ?
Đại Đế Elias xoay người nhìn Diệp Lăng: “Tôi muốn về nhà, có được không.”
Nhìn thấy bộ dạng đó của Đại Đế Elias, Diệp Lăng gật đầu: “Thôi bỏ đi, mày đi đi, nhưng mày phải nhớ kĩ, mày là một con chó, không thể để người khác phát hiện ra mày, nếu không bọn họ sẽ giết mày.”
“Mày vừa từ trong tay bọn họ trốn ra, cho nên không thể để bọn họ phát hiện ra mày nữa.”
Nghe Diệp Lăng quan tâm mình như vậy, con mắt Đại Đế Elias đỏ lên, có vẻ như rất cảm động.
“Ừ, yên tâm đi, tạm biệt bạn!” Đại Đế Elias phất tay, xoay người nhún một cái rời đi.
Sau khi đi được vài dặm, Đại Đế Elias đột nhiên dừng bước chân lại, cười lạnh một tiếng.
“Nhảy a, sao mày không nhảy nữa đi?”
Một giọng nói lạnh như băng vang lên, Đại Đế Elias lập tức xoay người, xấu hổ cười nhìn Diệp Lăng đang ở phía sau.
“Đùa chút thôi mà, sao mày không có chút đầu óc hài hước nào hết vậy.”
Đại Đế Elias ngại ngùng cười, Diệp Lăng ở phía đối diện vẫn giữ nguyên nụ cười lạnh như cũ.
“Đùa một chút? Đồ chó già! Ăn một cục gạch của tao đi!”
Hô, trong ánh mắt hoảng sợ của Đại Đế Elias, bóng của cục gạch càng lúc càng lớn.