Trước đại điện Giáo Đình, trên khuôn mặt uy nghiêm của Giáo Hoàng rốt cuộc cũng xuất hiện vẻ tức giận.
“Tất cả mọi người, bất kể là ai, nếu còn dám cầu tình giúp Alice đều sẽ biến thành kẻ phản bội Thần Linh, sẽ phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc của Giáo Đình, gây họa tới người nhà của các ngươi!”
“Quân viễn chinh, chấp hành hoả hình!”
Oanh, từng cây đuốc chói mắt ném về phía Alice, Alice hít một hơi thật sâu, mỉm cười, một luồng gió nhẹ thổi bay nhúm tóc mai của cô ta.
“Con của mẹ, mẹ có lỗi với con, Diệp Lăng, tạm biệt!”
Alice nhắm mắt lại, cảm nhận những ngọn lửa nóng từ bốn phương tám hướng đang tiến gần về phía cô ta, những ngọn lửa kia sẽ lập tức thiêu đốt thân thể cô ta, đốt cháy dưới vinh quang của Giáo Đình.
Đột nhiên, Giáo Hoàng Sunlight Lemon biến sắc, một cơn gió lớn thổi đến, trong nháy mắt thổi tắt hết tất cả những ngọn đuốc đang bay về phía Alice kia, khiến chúng rơi xuống mặt đất.
Mà quanh người Alice lại xuất hiện một vòng linh lực màu trắng, bảo vệ chặt chẽ cô ta ở bên trong, linh lực lóe lên, ẩn chứa lực lượng đáng sợ, là Thủ Hộ Tuyệt Đối.
“Giáo Đình! Dám động vào người phụ nụ của ta, ai chRgIvAPQḋo bọn ngươi lá gan đó hả!”
Một tiếng nổ vang lên, một thân ảnh gầy gò lập tức xuất hiện trong mắt mọi người, chính là Diệp Lăng, sắc mặt hắn âm trầm, trong mắt có ánh nến nhảy lên, sát ý tràn trề.
Ahhh, tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, hắn là ai, khẩu khí sao lại lớn đến như vậy, chẳng lẽ hắn không biết đây là Giáo Đình ấy ư, là sào huyệt của thế lực lớn nhất thế giới?
“Diệp Lăng! Đi mau!” Alice nhìn thấy thân ảnh Diệp Lăng, lập tức vui vẻ, nhưng sau đó lại vội vàng kêu lên.
Nơi này là Giáo Đình, có rất nhiều thủ đoạn đáng sợ, cho dù Diệp Lăng có mạnh đến mấy, ở trong mắt Alice, hắn cũng tuyệt đối không thể cứu cô thoát khỏi Giáo Đình.
Diệp Lăng nhìn Alice, đột nhiên biến sắc: “Alice! Em! Trong bụng em có một sinh mệnh đang đập?”
“Diệp Lăng! Đó là con của chúng ta a!” Alice lập tức rống to, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.
Nghĩ đến con của mình, Alice lập tức khóc rống lên: “Diệp Lăng! Xin lỗi, em có lỗi với anh! Em không bảo vệ được con của chúng ta, xin anh hãy cứu nó!”
Diệp Lăng nghe xong liền sững sờ, lập tức cười lên ha hả: “Ta có con! Ha ha, ta có con! Diệp Lăng ta có con!”
Mà Maria đang đứng trước đại điện Giáo Đình nhìn thấy bộ dạng kia của Diệp Lăng liền cười nhạt, từ trên đại điện đi xuống, vẻ mặt khinh bỉ nhìn Diệp Lăng.
“Thì ra ngươi chính là tên đàn ông chó má kia của Alice, ta cho ngươi biết, nghiệt chủng trong bụng Alice kia chính là một thứ bẩn thỉu, chịu sự nguyền rủa của Thần Linh, tuyệt đối không thể sinh ra!”
“Còn ngươi, mạo phạm thần uy của Giáo Đình cũng sẽ phải chết dưới sự nghiêm phạt của Giáo Đình, dưới lời cảnh giới của thế nhân, uy nghiêm của Giáo Đình, không cho phép kẻ khác khinh nhờn, mà tên tội nhân nhà ngươi sẽ phải chịu tiếng xấu muôn đời.”
Maria đi tới cạnh Diệp Lăng, nhìn khuôn mặt mừng như điên của Diệp Lăng, lạnh giọng nói.
Sau khi Diệp Lăng nghe xong, sắc mặt lập tức tái xanh: “Con của Diệp Lăng ta, cho dù là cường giả đã vượt qua Phượng Hoàng Chí Tôn Kiếp, cũng không có tư cách nguyền rủa con ta.”
“Thần Linh của Giáo Đình chúng ngươi, càng không có tư cách, nguyền rủa đứa con chưa chào đời của ta, đúng là tự tìm đường chết mà!”
“Mà ngươi, nhục mạ đứa con chưa chào đời của ta, cho dù là Thần Linh chó má của bọn ngươi cũng không thể nào cứu được ngươi, tin ta đi!”
Oanh, Diệp Lăng gầm lên, tay nắm chặt lại, hung hắng đánh về phía Maria, lực lượng đáng sợ của bảy viên Kim Đan, khiến cả người hắn lập tức bộc phát ra uy áp, góc áo bay phất phới.
Ba, con mắt Maria trừng lớn, bị một quyền của Diệp Lăng đánh bay, ngã xuống trước đại điện của Giáo Đình, trong mắt chứa đầy tử khí, nhìn về phía Giáo Hoàng Sunlight Lemon không hề ra tay giúp đỡ.
Xoạch, cánh tay Maria vô lực rơi xuống, hơi thở yếu dần, sau đó mất đi sự sống.
Thánh Nữ mới vừa rồi còn kiêu ngạo chỉ vào Diệp Lăng mắng, đã bị Diệp Lăng tức giận đánh một phát chết tươi.
“Con của ta! Người phụ nữ của ta! Trong Cửu Thiên Thập Địa này, ai dám động đến!”
“Cốt nhục của Diệp Lăng ta, cho dù là Thần, cho dù là Thiên Đế, cũng không dám nguyền rủa!”
“Ta là Tiên Đế, nếu ngay cả con của mình cũng không bảo vệ được, thì ta còn không bằng cả một con chó!”
“Một cọng tóc của bọn họ còn quan trọng hơn mạng chó của bọn ngươi, Thần Linh chó má gì chứ, chọc giận ông đây, ta liền giết hết những Thần Linh đang ở trong núi kia, làm thịt tất cả những Thần Linh cao cao tại thượng đó!”
Diệp Lăng gầm nhẹ, Thần Linh chó má gì chứ, hắn là Đại Đế, cho dù là Thiên Đế Jehovah nhìn thấy hắn cũng phải tỏ ra khách khí, có Thần Linh nào ăn gan trời dám nguyền rủa con của hắn?
Giáo Hoàng nghe được lời nói kiêu ngạo của Diệp Lăng, liền lập tức cười nhạt, nơi này là Giáo Đình, có Thần Tích và thủ đoạn đáng sợ nhất từ trước đến nay, một tên nhóc Hoa Hạ cũng dám xông vào Giáo Đình, hơn nữa còn ở chỗ này khóc lóc om sòm, đúng là tự tìm đường chết mà!
“Quân viễn chinh! Diệt trừ tà ác, trả lại vinh quang cho Giáo Đình!”
Một ngón tay của Giáo Hoàng ấn lên Thần Trượng, từng đạo kim quang ẩn chứa khí tức không hề kém cạnh quân viễn chinh xuất hiện, tu vi của những quân sĩ viễn chinh vốn dĩ chưa đạt tới cảnh giới Hậu Thiên kia, trong phút chốc đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên.
“Thần Tích! Là Thần Tích, đây chính là sự chúc phúc của Thần Linh a!”
“Quân viễn chinh xuất trận, máu rải khắp trời xanh, khiến trái tim vạn địch phát lạnh! Giết giết giết!”
Rầm rầm, gần trăm quân sĩ viễn chinh xuất động, trong tay cầm cây thương dài, trong mắt phát ra ánh sáng, đi về phía Diệp Lăng.
Hưu, một cây thương dài đâm thẳng về phía Diệp Lăng, ánh mắt Diệp Lăng chợt biến, trở nên âm trầm khát máu, bàn tay bỗng nhiên nắm chặt, nắm chặt lấy cây thương mà quân viễn chinh đánh tới kia.
“Chết đi cho ông!”
Phanh, Diệp Lăng nhấc chân, đá vào ngực tên quân viễn chinh, tên quân viễn chinh kia bị đá bay lên, ngã nhào vào đoàn người.
“Thiên Kiếm Trận, giết hết kẻ địch ở bốn phương!”
Hưu, Diệp Lăng giơ tay lên, sau lưng liền xuất hiện vô số kiếm ảnh chằng chịt, ong ong ầm vang, kiếm ảnh đáng sợ che khuất cả nửa bầu trời.
Giáo Hoàng Sunlight Lemon thấy vậy lập tức biến sắc, Kiếm Trận đáng sợ kia khiến cho trái tim ông ta đập thình thịch, mà những quân sĩ viễn chinh đang bị Thần lực chế trụ kia căn bản không chống đỡ được.
Rầm rầm!
Muôn vàn kiếm ảnh điên cuồng phóng ra, bùng nổ như đại hồng thủy phóng đến chỗ đoàn quân viễn chinh.
Hưu Hưu hưu, từng đạo kiếm ảnh xuất kích cắt ngang bầu trời, vô số hàn quang xuất hiện trên không trung.
Phốc phốc phốc, thân hình của những quân sĩ viễn chinh cường đại kia chấn động, lồng ngực đã bị Thiên Kiếm Trận của Diệp Lăng đâm xuyên.
Một cảm giác vô lực tràn ngập trong cơ thể đoàn quân viễn chinh, dưới chân bọn họ mềm nhũn, chậm rãi ngã xuống đất.
Diệp Lăng vẫn đứng ở vị trí ban đầu, khuôn mặt lạnh tanh, những quân sĩ viễn chinh kia đang dần dần ngã xuống kia, càng khiến cho hắn giống như Sát Thần vô địch.
“Giáo Hoàng! Ông đây đã nói rồi, bất kể là ai, dám động vào con và người phụ nữ của ông, đều phải chết hết!”
Tóc Diệp Lăng bay tán loạn, như Tử Thần bò ra từ Địa ngục, gây ra một trận tàn sát máu tanh.
Tất cả các nhân vật cao tầng của Giáo Đình đều giật mình, nhìn về phía Diệp Lăng, thần sắc đã thay đổi.
Mà lúc này, Quân Chủ của đội quân viễn chinh đang đứng trước đại điện Giáo Đình kia chậm rãi đi xuống.
Ông, bàn tay nắm chặt, một cây thương dài lập tức xuất hiện ở trong tay ông ta.
Cây thương dài lóe lên hàn quang, mà ở trên thân cây thương, lại có rất nhiều vết máu loang lổ, đã khô từ lâu, nhưng vẫn chứa nồng đậm sát khí.
“Cây thương dài này, đã giết vô sô địch nhân đối đầu với Giáo Đình, vì Thần Linh, không có sức mạnh nào địch lại nổi!”