Quân Chủ quân viễn chinh đứng dậy, ông ta là đao nhọn, là vũ khí sắc bén nhất của Giáo Đình.
Là ông ta dẫn dắt đội quân viễn chinh hiển hách, giết đến mức cả phương Tây phải run sợ, mà bây giờ, hàng trăm chiến sĩ của quân viễn chinh cứ như vậy bị Diệp Lăng giết chết.
“Không tôn trọng Giáo Đình, sát hại quân viễn chinh của Giáo Đình, ngươi là một tội nhân, một tội nhân không thể tha thứ.”
Quân Chủ cầm cây thương, kim quang quanh người càng ngày càng đậm, thần sắc nghiêm nghị, cước bộ chậm rãi, khí tức không ngừng bạo phát ra.
Kim Đan trung kỳ... Kim Đan đỉnh phong... thực lựa nửa cảnh giới Độ Kiếp, trong nháy mắt, tu vi của Quân Chủ đã đột phá tới nửa bước Độ Kiếp.
Diệp Lăng cười nhạt: “Chậc chậc, hóa ra là trận Thần Chi Chúc Phúc a, trước đó ta còn nghĩ không thông, tại sao bọn ngươi lại tự tin như vậy, hóa ra là ỷ vào cái trận kết chó má này.”
Thần Chi Chúc Phúc là một trận kết nổi tiếng ở phương Tây, dùng thần lực trong cơ thể Thần Linh lập nên trận kết, mà những giáo đồ ở bên trong kia có thể mượn thần lực của Thần Linh để tăng cường tu vi của mình.
Vừa rồi Thần Trượng của Giáo Hoàng đã giúp cho những quân viễn chinh kia trở nên mạnh mẽ hơn, cũng là nhờ vào trận Thần Chi Chúc Phúc.
“Tội nhân mắc phải tội ác ngập trời, tội ác của ngươi đã không cách nào cứu rỗi, cho nên ngươi chỉ có chết, sau khi chết linh hồn sẽ được thanh tẩy, trở thành người hầu trung thành của Thần Linh.”
Quân Chủ dậm chân, cây thương dính đầy vết máu trong tay ông ta lập tức phát ra hàn quang, đó chính là sát ý.
Sau khi Diệp Lăng nghe xong liền lập tức nở nụ cười: “Đúng là không biết điều a, gọi hết lũ Thần Linh chó má của bọn ngươi xuống cho ta, để ta xem kẻ nào dám bắt ta, để ta ngã vào cái ôm của bọn hắn!”
“Tội nhân, cái chết đang chờ đợi ngươi, đừng giãy giụa vô ích!”
Hưu, Quân Chủ di chuyển, bước chân đạp mạnh một cái, thoáng chốc đã tới cạnh Diệp Lăng, cây thương dài trong tay bỗng nhiên đâm ra, cây thương dài như rồng, xuyên qua không trung đánh tới.
Nhờ trận Thần Chi Chúc Phúc, thực lực của Quân Chủ quân viễn chinh đã cường đại hơn trước rất nhiều, thực lực tiến vào nửa bước Độ Kiếp, đã có thể sánh ngang với Đại Đế Elias.
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao các thế lực ở phương Tây không dám công khai khiêu khích Giáo Đình, chứ đừng nói đến việc đánh vào sào huyệt của Giáo Đình.
Có trận Thần Chi Chúc Phúc, năm vị Hồng Y Đại Giáo Chủ, Quân Chủ quân viễn chinh, sáu cường giả này đã đủ để tiêu diệt hết tất cả các cường địch.
Đối mặt với một thương hung ác kia, Diệp Lăng cười nhạt, Đả Thần Thạch lặng lẽ xuất hiện trong tay, cục gạch đen đã khiến cho vô số cường giả của của các nước phương Tây vừa nghe đã sợ mất mật lại được xuất hiện.
Ba, Diệp Lăng đập mạnh xuống, lực lượng mạnh mẽ đánh lên cánh tay cầm thương của Quân Chủ, lập tức vang lên một tiếng chói tai, sắc mặt Quân Chủ lập tức thay đổi.
Cây thương dài trong tay ông ta, thế mà lại có chút cảm giác không cầm nổi, không ngừng chuyển động lên xuống, lực lượng kinh khủng kia khiến tay ông ta chấn động đến tê dại, suýt chút buông cây thương ra.
“Thẩm Phán Chi Thương, giết hết cường địch!”
Oanh, cây thương dài xé rách không gian bay vụt đến, cây thương dài hơn một trượng phát ra ánh sáng chói lóa, bên trong chứa đầy thần lực, thần uy mêng mông đè ép cả một vùng trời.
Diệp Lăng thấy vậy, không khỏi cười khẽ, cũng chỉ là một bản lĩnh thần thông bình thường mà thôi, nhằm nhò gì!
“Xem một kích toàn lực của ông đây đi!”
Hưu, Diệp Lăng bay lên trời, thân ảnh như cầu vồng, trong cầm tay Đả Thần Thạch, bay đến giữa không trung, cánh tay hung hăng quăng một cái.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, cục gạch trong tay Diệp Lăng đã đánh tan nát trận Thẩm Phán Chi Thương kinh khủng kia, vô số ánh sáng vỡ vụn, thần quang rọi khắp đất trời, nhìn qua có vẻ rất huyền diệu.
“Cút ngay cho ông đây!”
Diệp Lăng quát to, thân ảnh bỗng nhiên xông lên, bay thẳng đến chỗ Quân Chủ, cục gạch trong tay không chút do dự đánh ra, vỗ thẳng vào đầu Quân Chủ.
Tùng tùng, Quân Chủ ngã xuống mặt đất, lực lượng to lớn khiến Quân Chủ rống giận, vội vàng bò dậy, nhưng Diệp Lăng đã đến sát người ông ta.
Xôn xao, hai ngón tay khép lại, kiếm chỉ sắc bén, đánh ra một luồng linh lực đáng sợ vào người Quân Chủ.
Ầm ầm, thân hình Quân Chủ chấn động, bị một kích của Diệp Lăng đánh vào ngực, cả người bay đi như diều đứt dây, sau đó rơi xuống trước đại điện.
Ahhh, trước đại điện của Giáo Đình, vài nhân vật cao tầng đang đứng ở đó, mỗi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, tên hỗn đản Hoa Hạ trước mặt này quá mạnh.
Một thương như gió kia của Quân Chủ, hắn lại có thể phá giải dễ như trở bàn tay như vậy, tất cả mọi người đều nhìn về phía Giáo Hoàng, người có danh vọng khủng bố nhất Giới Dị Năng.
“Người bôi nhọ Thần Linh, không thể tha thứ!”
Giọng Giáo Hoàng băng lãnh, ấn Thần Trượng trong tay, thần quang phát ra tràn ngập bốn phía, mà những quân viễn chinh bị Diệp Lăng dùng Thiên Kiếm trận đánh chết kia, đều bị thần quang bao trùm.
Thần quang như kén tằm, bao bọc lấy tất cả quân viễn chinh, sau một khắc, từ trong thân thể bọn họ phát ra vô số khí tức cường đại.
“Sống lại?” Diệp Lăng có chút kinh ngạc, thủ đoạn của Giáo Đình đúng là có chút không tưởng tượng nổi a, có thể khiến người chết sống lại?
Sau một khắc, những quân viễn chinh đã chết đi kia chậm rãi đứng lên, chẳng qua thân hình của bọn họ có chút mờ nhạt, giống như một cái bóng, phát ra thần quang ngũ sắt.
Sau khi thấy một màn này, Diệp Lăng lập tức nở nụ cười, thuật hồi sinh chó má, chẳng qua là dùng trận Thần Chi Chúc Phúc bao vây lại linh lực của đất trời, sau đó mượn thần lực biến ảo ra một chút thủ đoạn mà thôi.
“Quân sĩ của Thần bất tử bất diệt, yêu ma không thể chiến thắng!”
Giọng Giáo Hoàng trầm thấp, nhưng lại giống như chuông lớn, vang dội cả một vùng trời, mà những vệ binh hư ảo kia, trong mắt phát ra thần thái chói lóa, nhưng lại không có một chút ý thức.
Lộc cộc, tất cả quân viễn chinh đều đồn dập đi về phía Diệp Lăng, trong cơ thể tản ra thần lực, khiến cho không gian bị đè ép, có chút đình trệ.
Ầm!
Hơn trăm quân viễn chinh điên cuồng xuất kích, đồng loạt, vô số cây thương dài tỏa ra hàn quang sắc bén, có cảm giác đánh đâu thắng đó.
Trong cơ thể Diệp Lăng bạo phát ra một cỗ khí tức khủng bố, khí tràng của hắn bạo phát, tạo ra gió lốc kinh khủng, cuốn sạch cả đất trời.
“Sinh Tử Cửu Ấn, Ấn Diệt Thương Sinh!”
Trong mắt Diệp Lăng tỏa ra hàn quang, hai tay không ngừng kết ấn, bốn phương tám hướng quanh người hắn xuất hiện vô số phù văn đáng sợ, sau đó hợp lại thành một.
Phù văn ở bốn phương tám hướng, mỗi một hướng có chín đạo phù văn, ẩn chứa Sinh Tử Áo Nghĩa huyền diệu.
Ầm!
Phù văn bùng nổ, đánh đến bốn phương tám hướng, đánh đến những quân viễn chinh kia, khiến cơ thể của chúng yếu đi , thậm chí có cảm giác trở nên trong suốt.
Mà công kích đáng sợ do Diệp Lăng đánh ra, thế mà lại xuyên thấu qua thân thể của bọn chúng.
Ùng ùng, công kích của Diệp Lăng đánh vào bức tường của Giáo Đình, lực lượng đáng sợ khiến bức tường sụp đổ, bụi bay đầy trời.
Nhưng công kích của những quân viễn chinh kia, đã tới sát người Diệp Lăng.
Leng keng, lửa văng khắp nơi, tất cả mọi người đều biến sắc, những quân viễn chinh đáng sợ kia, đồng loạt đánh ra một kích, vậy mà lại không hề khiến Diệp Lăng bị thương.
“Ha hả, thì ra là thế, cũng chỉ là một đám vật thể năng lượng mà thôi, vậy mà cũng dám ở trước mặt ông đây giở trò lừa gạt!”
Diệp Lăng cười nhạt, thân hình chấn động, một luồng khí tức đáng sợ chậm rãi tuôn ra, ẩn chứa tử vong, ẩn chứa tịch diệt, ẩn chứa hủy diệt!
Đây là khí tức đặc biệt của Cửu U Đế Công, khí tức của cái chết, yên lặng mà đến!