Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 308 - Chương 308: Đánh Với Sáu Đại Cường Giả

Chương 308: Đánh với sáu đại cường giả

Đám quân viễn chinh thoạt nhìn rất cường đại kia, thật ra chỉ là một đám vật thể năng lượng.

Rất giống với âm binh qua đường được ghi trong sách vở của Hoa Hạ, công kích thông thường không cách nào khiến bọn họ bị thưởng, bởi vì bọn họ chỉ là vật thể năng lượng.

Cho nên các loại vũ khí khác, căn bản cũng không thương tổn được bọn họ, chỉ có linh khí, những pháp bảo chứa đựng linh khí đất trời, mới có thể khiến bọn chúng bị thương.

Nhưng Diệp Lăng lại không có linh khí a, Đả Thần Thạch trong tay hắn rất nghịch thiên, nhưng lại không phải linh khí.

Nhưng cho dù là vậy, Diệp Lăng cũng sẽ nhất định nghĩ ra cách khác, Cửu U Đế Công của hắn có thể thôn phệ tất cả mọi thứ, đám binh lính quân viễn chinh đánh đâu thắng đó kia, giống như phân bón, có thể tẩm bổ cho Diệp Lăng.

Hưu, thân hình Diệp Lăng khẽ động, đánh ra song chưởng, một cỗ lực lượng mạnh mẽ như muốn dời núi lấp biển, ầm ầm đánh ra.

Mà ở bên trong song chưởng kia của Diệp Lăng, xuất hiện một hố đen đáng sợ xoay tròn, sinh ra lực hấp dẫn đáng sợ, thân thể của những binh sĩ viễn chinh kia lập tức dừng lại, trên khuôn mặt không chút biểu tình của bọn họ,cuối cùng cũng xuất hiện thần sắc hoảng sợ.

Hưu, thân hình của một sĩ binh bỗng nhiên bay lên, điên cuồng bay về phía lòng bàn tay Diệp Lăng, sau đó bị Cửu U Đế Công của Diệp Lăng cắn nuốt, còn cơ thể của binh sĩ đó, thì chuyển hóa thành một linh lực tinh thuần bồi bổ cho Diệp Lăng.

“Không tốt! Mau cản hắn lại!”

Sắc mặt một vị Hồng Y Đại Giáo Chủ lập tức đại biến, điên cuồng đánh về phía Diệp Lăng, mà bốn vị Hồng Y Đại Giáo Chủ khác cũng di chuyển theo sau, bao gồm cả vị Quân Chủ quân viễn chinh vừa bị Diệp Lăng đánh kia.

Năm đại Cường Giả, Quân Chủ là cường giả đã bước một chân vào cảnh giới Độ Kiếp, mà tu vi của năm vị Hồng Y Đại Giáo Chủ cũng đều đạt đến cảnh giới Kim Đan đỉnh phong, sáu đại cường giả liên thủ, vô cùng khủng bố.

Diệp Lăng cười nhạt, thân hình chấn động, sắc mặt dữ tợn, đột nhiên hắn ngửa mặt lên trời gào to, ở bên ngoài thân thể hắn, đột nhiên nổi lên một đám sương đen đáng sợ.

Sương mù lượn lờ xung quanh, ẩn chứa tĩnh mịchcái chết, ẩn chứa hủy diệt.

“Cửu U Đế Công, cắn nuốt cho ta!”

Oanh, màn sương mù màu đen bao vây Diệp Lăng vào bên trong, vô số sương mù nổi lên, ngay khi màn sương đen kia bùng phát ra, những binh sĩ viễn chinh được biến ra từ thần lực kia, trong nháy mắt bị một lực hấp dẫn đáng sợ điên cuồng hấp thu.

“A!”

Tất cả binh sĩ viễn chinh kia điên cuồng rống to, như rồng hút nước, Diệp Lăng là Rồng, bọn họ là nước, hóa thành từng luồng thần lực tinh thuần, bị Diệp Lăng hấp thu.

Ông, thân thể Diệp Lăng rung động, những cỗ thần lực đáng sợ bị Diệp Lăng hấp thu kia, đã giúp cho tu vi của Diệp Lăng đầy ắp, chuẩn bị ngưng tụ ra viên Kim Đan thứ tám.

Ầm!

Bộp một tiếng, màn sương đen ở bên ngoài Diệp Lăng trong nháy mắt vỡ vụn, thân hình Diệp Lăng vẫn đang đứng ở vị trí ban đầu, sắc mặt âm u, khóe miệng kéo lên một nụ cười lạnh lùng.

Rầm rầm rầm, sáu đại cường giả đã tới sát người Diệp Lăng.

Cây thương dài của Quân Chủ, như Cự Long đánh vào thân thể Diệp Lăng, lực lượng to lớn khiến thân hình Diệp Lăng chấn động, cũng khiến hắn lui về sau một bước.

Mà giây tiếp theo, năm vị Hồng Y Chủ Giáo cũng điên cuồng đánh vào người Diệp Lăng, lòng bàn tay như sấm, ẩn chứa khí tức hủy diệt, thần lực cuồn cuộn dâng trào.

Bùm bùm, thân thể Diệp Lăng phút chốc bị thần quang chói mắt bao vây, năm vị Hồng Y Chủ Giáo rống to, thần lực trong cơ thể điên cuồng bốc cháy.

“Chết đi cho ta! Dị Giáo Đồ, ngươi phải nhận sự trừng phạt của Thần!”

Năm vị Hồng Y Chủ Giáo giống như điên, lòng bàn tay đánh vào người Diệp Lăng, mà thân hình Diệp Lăng vẫn lù lù bất động như cũ, thần lực của năm người bạo phát, điên cuồng thiêu đốt, muốn hủy diệt Diệp Lăng triệt để.

Mà Quân Chủ cũng điên cuồng thiêu đốt linh lực trong cơ thể ông ta, cây thương dài trong tay phát ra thần quang ngập trời.

Ở trong thần quang, còn có vài vết máu đỏ lấm chấm, trên cây thương dài, màu máu loang lổ chói mắt.

“Không! Diệp Lăng!”

Alice thấy vậy, điên cuồng rống to, nước mắt như mưa,cô ta biết rõ sáu cường giả này rất khủng bố, Diệp Lăng có thể chống lại nổi sao?

Trong lòng cô ta lập tức tuyệt vọng, nhưng công kích của sáu đại cường giả kia, đều đã đánh vào người Diệp Lăng.

“Diệt Cực Kim Thân, Vạn Tai Vạn Nan, phá cho ta...!”

Đột nhiên, Diệp Lăng đang bị tấn công kia rống to lên, thân hình bỗng nhiên chấn động, bên ngoài thân bộc phát ra một luồng khí tức đáng sợ, đánh bay sáu đại cường giả.

Thùng thùng, sáu đại cường giả như diều đứt dây bay đi, sau đó ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

“Bọn ngươi đánh xong rồi, tiếp theo, tới lượt ta chứ?”

Ánh mắt Diệp Lăng quét ngang, cười lạnh một tiếng, sau lưng bốc lên sát khí kinh khủng, như sóng to gió lớn, không ngừng tuôn ra.

Mà Giáo Hoàng đang đứng trước đại điện kia, thế mà lại lùi về sau một bước, sắc mặt ngưng trọng, thực lực của người tuổi trẻ này quá mạnh, sợ rằng ngay cả ông ta cũng không phải là đối thủ của hắn.

Mà lúc này, Diệp Lăng đã xông ra ngoài, bàn tay đánh ra, lực lượng kinh khủng trong nháy mắt bạo phát, như lựu đạn.

Phanh, một vị Hồng Y Đại Giáo Chủ bị hắn đánh bay, lồng ngực nổ mạnh,máu tươi phun ra giữa không trung, tạo thành mưa máu.

Thân ảnh Diệp Lăng lại tiếp tục di chuyển, đông đông đông, ba tiếng nặng nề vang lên, thân hình của ba vị Hồng Y Đại Giáo Chủ thế mà lại bị khống chế ở giữa không trung, dường như họ đã bị một lực lượng vô địch chế trụ lại.

Mà Diệp Lăng vẫn còn đứng ở vị trí ban đầu, cười lạnh nhìn Giáo Hoàng, hắn đâng khiêu khích, nói cho Giáo Hoàng biết, ông đây không sợ ngươi đâu!

Ông, bỗng nhiên Diệp Lăng nắm chặt tay lại, ba vị Hồng Y Đại Giáo Chủ đang lơ lửng giữa không trung kia, thân hình bỗng nhiên chấn động, lồng ngực nổ mạnh, gây ra một lực sát thương vô cùng lớn.

Rầm rầm rầm, thân hình Hồng Y Đại Giáo Chủ mềm nhũn, rơi xuống đất, miệng phun ra máu tươi, ngất xỉu.

“Giáo Hoàng! Tới! Đánh với ông đây!”

Diệp Lăng điên cuồng rống to, giống như nhập ma, mà vị Hồng Y Đại Giáo Chủ cuối cùng và Quân Chủ cũng đang giùng giằng bò dậy, trong mắt phát ra hung quang.

“Còn dám liều lĩnh?”

Diệp Lăng đột nhiên xoay người, hai cánh tay bỗng nhiên duỗi ra, hai tay kéo một cái, hai vị cường giả kia không có một chút sức lực để phản kháng, bị Diệp Lăng hút tới bên cạnh mình.

Lực lượng lớn mạnh khiến hai người căn bản không cách nào nhúc nhích, Diệp Lăng cười nhạt.

Thùng thùng, song chưởng bỗng nhiên chấn động, hai vị cường giả cảm giác được có một cỗ lực lượng to lớn đánh vào trong cơ thể họ.

Hai mắt trắng nhợt, hai người vô lực ngã xuống đất, Diệp Lăng thả tay xuống, cười lạnh một tiếng.

“Đã giải quyết xong lũ phế vật rồi, lão bất tử, có phải ông nên ra tay rồi không?”

Diệp Lăng khẽ mỉm cười, đi về phía Giáo Hoàng, mà Giáo Hoàng ở phía đối diện, sắc mặt vẫn như trước, nhìn thấy Diệp Lăng đang đi về chỗ mình, lão khẽ lắc đầu một cái, lập tức nở nụ cười.

“Chàng thanh niên, cậu rất tốt, nếu như đây là do tín ngưỡng Thần Linh tạo ra, vậy ta xin nhường lại vị trí Giáo Hoàng này.”

Giáo Hoàng cười khẽ, mà Diệp Lăng ở phía đối diện nghe xong liền triệt để xù lông lên.

“Cút đi! Nhận lấy cái chết đi lão già! Ngôi miếu này của ông quá nhỏ, không chứa nổi tiểu gia ta!”

Diệp Lăng hét lớn, bàn chân đạp mạnh xuống, bay về phía Giáo Hoàng, tốc độ rất nhanh, trong chớp mắt đã tới cạnh Giáo Hoàng.

Đông, chân Diệp Lăng đạp mạnh xuống, cả người đứng thẳng lên, nắm tay nắm chặt, cánh tay tàn nhẫn kéo một cái, sau đó điên cuồng đánh về phía Giáo Hoàng.

Linh lực cuồn cuộn, quyền cước như đao, nhưng Giáo Hoàng ở phía đối diện, vẫn nhẹ nhàng cười, vung nhẹ Thần Trượng trong tay lên, một tấm màn tạo ra từ thần lực lập tức che chắn trước mặt ông ta.

Ba!

Một tiếng lanh lảnh vang lên, tấm màn kia lập tức vỡ vụn, mà trong mắt Diệp Lăng, cũng xuất hiện một cây Thần Trượng, đang hung hăng đánh về phía hắn, bóng cây Thần Trượng càng ngày càng lớn.

Bình Luận (0)
Comment