Cây Thần Trượng lóe ra thần quang mêng mông đã tới trước người Diệp Lăng.
Diệp Lăng bỗng nhiên giơ tay lên, câyThần Trượng kia đập trúng vào cánh tay Diệp Lăng, tạo ra một tiếng nổ vang dội.
Đăng đăng đăng, Diệp Lăng liên tục lùi về sau, sắc mặt có chút ngưng trọng, cánh tay đã bị đánh đến tê rần, hắn vội vàng vẫy vẫy cánh tay, để cỗ lực lượng này biến mất.
Gương mặt Giáo Hoàng vẫn rất đạm nhiên, Thần Trượng trong tay phát ra ánh sáng lóa mắt, một cỗ khí tức mêng mông xuất hiện ở phía trên Thần Trượng.
“Tiên khí!” Diệp Lăng cười nhạt, Thần Trượng của Giáo Hoàng thế mà là Tiên khí, đây đúng là việc hắn không ngờ tới.
Hiện tại cũng chỉ có Tiên khí, mới có thể đánh được với lực lượng khủng bố của Diệp Lăng, nếu không, chỉ dựa vào lực phòng ngự vô địch của Diệp Lăng, không ai có thể đánh lại được.
Giáo Hoàng lắc đầu: “Đây không phải Tiên khí, mà là bảo vật mà Thần Linh đã ban cho, người Hoa Hạ trẻ tuổi, gia nhập vào Giáo Đình, ta đảm bảo ngươi sẽ là Giáo Hoàng tiếp theo!”
Diệp Lăng cắn răng: “Lão già này, nói xong chưa? Muốn đánh thì đánh, không đánh thì chịu đòn đi!”
Nói xong, thân hình Diệp Lăng bỗng nhiên bay về phía Giáo Hoàng, trong tay cầm Đả Thần Thạch, bỗng nhiên vỗ xuống, hung hăng đập vào Thần Trượng đang giơ cao lên kia của Giáo Hoàng.
Cạch cạch, Đả Thần Thạch đập vào Thần Trượng, sắc mặt Giáo Hoàng lập tức đại biến, bước chân liên tục lùi về sau, cánh tay ông ta có hơi run rẩy, hào quang óng ánh của Thần Trượng thế mà lại ảm đạm đi một ít.
“Cục gạch trong tay ngươi rốt cuộc là pháp bảo gì! Sao sức mạnh lại lớn đến như vậy, có thể đối chọi với bảo vật của Thần Linh!” Giáo Hoàng nghi hoặc hỏi.
Thật ra thực lực của Giáo Hoàng vốn không thấp, tu vi nửa bước Độ Kiếp, hơn nữa còn mượn trận Thần Chi Chúc Phúc, tu vi của ông ta đã gần đạt tới Độ Kiếp Kỳ.
Trên thế giới, chỉ sợ cũng chỉ có mấy Lão Quái Vật kia mới có thể tranh đua cao thấp với Giáo Hoàng, đây dường như đã là sự tồn tại vô địch.
Nhưng bọn họ lại gặp phải một kẻ khác loài, là kẻ có bảy viên Kim Đan, Diệp Lăng, dựa vào thực lực của bảy viên Kim Đan mà nói, cho dù là cường giả Độ Kiếp Kỳ chân chính, hắn cũng dám liều mạng.
“Chậc chậc, lão già kia, không thấy được cục gạch mà ông đây đang cầm sao? Nói nhảm gì đó, tới đón một cục gạch của ông đây đi!”
Diệp Lăng rống to, cước bộ liền mạch, thân ảnh như cầu vồng, bay về phía Giáo Hoàng, sát ý nồng đậm, dường như bản chất của hắn vốn là vậy, mạnh mẽ đè ép về phía Giáo Hoàng.
Sắc mặt của Giáo Hoàng ở phía đối diện đã trở nên ngưng trọng, Thần Trượng trong tay bỗng nhiên giơ cao lên, một luồng thần quang mãnh liệt bắn về phía Diệp Lăng, cuồn cuộn như hỏa diễm nóng bỏng.
Diệp Lăng đang lơ lửng giữa không trung cười nhạt: “Phá cho ta!”
Oanh, thần quang khủng bố mà Giáo Hoàng phóng thích ra, thế mà lại bị một câu nói này của Diệp Lăng nghiền nát, lúc này Diệp Lăng, như Thiên Thần hạ giới, nói là làm.
Ong ong, Diệp Lăng đã đi tới cạnh Giáo Hoàng, cục gạch trong tay hung hăng giơ cao lên, sau đó bỗng nhiên vỗ xuống.
Hô, Giáo Hoàng cắn răng, hai cánh tay giơ Thần Trượng lên, trong phút chốc, Thần Trượng chạm vào đỉnh đầu của Giáo Hoàng, một hơi thở đáng sợ truyền từ cánh tay xuống bàn chân của Giáo Hoàng.
Ùng ùng!
Vô số tiếng nổ vang lên, quanh nơi Giáo Hoàng đang đứng đã bị nổ tung, vô cùng kinh khủng, mà một nửa thân hình của Giáo Hoàng cũng bị một kích kinh khủng này của Diệp Lăng khiến cho lún sâu vào mặt đất.
“Lão già kia, chết đi cho ta!” Diệp Lăng rống to, tròng mắt đỏ lên, cục gạch trong tay lại lần nữa đánh về phía Giáo Hoàng.
Mà Giáo Hoàng cũng nổi giận gầm lên một tiếng, trong thân thể già nua thế mà lại phát ra một sức sống to lớn, một tiếng la hét này phát ra, thế mà lại có thể đè ép Diệp Lăng lăn về một bên.
Hưu, Giáo Hoàng bay ra, đứng ở giữa không trung, trên khuôn mặt già nua, chứa một đôi mắt như đang hừng hừng bốc cháy, không ngừng chuyển động, khí tức đáng sợ trong cơ thể ông ta càng ngày càng mạnh.
“Đã rất nhiều năm, ngươi là người đầu tiên có thể khiến ta bị thương, chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng đủ để ngươi kiêu ngạo rồi!”
Thanh âm Giáo Hoàng cuồn cuộn như sóng, vang dội cả đất trời, trên không trung, những đám mây kia đều đã bị thanh âm này khiến cho nổ tung.
“Không cần khen ta, lão già kia, hôm nay tiểu gia ta sẽ cho ông biết, chữ chết viết thế nào, dám động con và người phụ nữ của ta, ông đúng là đã nuốt nhầm thạch tín vào rồi, tự tìm đường chết!”
Sát ý của Diệp Lăng cũng dâng lên cuồn cuộn, động vào người phụ nữ của hắn, chính là động vào vảy ngược của hắn, hắn căn bản không cách nào tha thứ, chỉ có giết kẻ đó đi, mới có thể giải mối hận trong lòng hắn.
Giáo Hoàng thản nhiên đứng lên, đột nhiên, hai tay ông ta mạnh mẽ nắm lấy một đầu của Thần Trượng, sau đó sắc mặt ửng hồng, nghiến răng nghiến lợi, một khí tức kinh khủng từ trong cơ thể ông ta bộc phát ra.
“Thần Trượng Diệt Thế, tiểu tử Hoa Hạ, thần uy của Giáo Đình không thể mạo phạm!”
Oanh, Giáo Hoàng di chuyển, Thần Trượng trong tay bị ông ta ném lên cao, nhưng cây Thần Trượng này dường như nặng đến hàng vạn cân, Giáo Hoàng có vẻ như mất rất nhiều sức lực mới có thể ném nó lên, gân ở cổ đều đã xuất hiện.
Ùng ùng, Diệp Lăng vội vàng đề phòng, xoay người lại, hắn phát hiện bầu trời phía trên Giáo Hoàng, thế mà lại có một thứ đồ rất kinh khủng đang bị lôi ra.
Mà đồ vật kia lắc lư không ổn định, khiến cả bầu trời cũng rung lắc theo, đột nhiên, một cây Thần Trượng lớn xuất hiện ở trên bầu trời, dường như vừa bị Giáo Hoàng lôi ra.
“Thần Trượng, Diệt Thế!”
Rống, Giáo Hoàng rít lên một tiếng, trong cơ thể ông ta bộc phát ra một cỗ khí tức ngập trời, khí tức này vậy mà thuộc về cường giả Độ Kiếp Kỳ.
Mà ngay lúc này, Giáo Đình thế mà lại phát ra thần quang rực rỡ, vô cùng chói mắt, thần quang xông thẳng lên mây xanh, khiến Giáo Đình giống như một Thần Tích.
Ở ngoài trăm dặm, những giáo đồ của Giáo Đình nhìn thấy Thần Tích xuất hiện ở phương xa, sắc mặt vui mừng, lập tức quỳ xuống, làm lễ bái về phía Giáo Đình.
Đây là Thần Tích a, chỉ khi Thần Linh xuất hiện, mới có thể gây ra hiện tượng kinh động đến như vậy.
Mà ở trong một sơn động xa xôi, Dã Nhân kia lại xuất hiện một lần nữa, sắc mặt ngưng trọng, nhìn về bầu trời ở phía xa.
“Lão già Giáo Hoàng kia thế mà lại thực sự hạ quyết tâm, ngay cả chiêu này cũng đem ra dùng rồi, xem ra ông ta đã bị ép đến tuyệt cảnh, rốt cuộc là ai, lại có năng lực bức ép Giáo Hoàng thành bộ dạng như thế này.”
“Không được, mình phải xuất thế, nếu không, mình sẽ bỏ lỡ mất thời kì hoàng kim này.”
Hưu, thân ảnh của hắn ta lặng lẽ biến mất, cũng vào lúc hắn ta biến mất ấy, vô số Dị Năng Giả ở phương Tây đều kinh hãi vỡ mật, bọn họ đều đã cảm nhận được sự kinh khủng của dị tượng trời đất kia.
Đây chính là tuyệt chiêu bổn mạng của Giáo Hoàng, bây giờ lại bị ép phải sử dụng, chứng minh Giáo Đình đang đứng giữa thời khắc sống còn.
Mà trong chỗ sâu của một động đen hắc ám, một đôi mắt âm u đột nhiên mở ra, bên trong nổi lên sát ý.
“Giáo Hoàng của Giáo Đình đã đến cực hạn, lúc này chính là thời cơ tốt nhất của Nghị Hội Hắc Ám, diệt trừ Giáo Đình, khiến toàn bộ thế giới chìm trong hắc ám, để cho chủ nhân Quỷ Satan quang minh chính đại xuất hiện ở nhân gian một lần nữa!”
Ong ong ong, vô số đôi mắt âm u xuất hiện bên trong hang động tối đen, trong nháy mắt, bọn chúng đều biến mất, không còn thấy nữa.
Mà ở trong Giáo Đình, sắc mặt Diệp Lăng ngưng trọng, khí thế trong cơ thể cũng bộc phát ra hết.
Giáo Hoàng ở phía đối diện, đã giơ cánh tay lên cao, trên đỉnh đầu của cây Thần Trượng lớn, lóe ra vô số thần quang đáng sợ.
“Thần Trượng!”
“Diệt... Thế!”
Oanh, Giáo Hoàng di chuyển, mà Thần Trượng trên đỉnh đầu của ông ta cũng ầm ầm di chuyển theo, đến mức, không gian bắt đầu cháy rừng rực, xuất hiện vô số sợi khói xanh, lượn lờ bay lên.