Đỉnh núi Côn Luân, ba người Diệp Lăng nhìn thấy một dãy cung điện nguy nga ở phía không xa, mạnh mẽ hùng vĩ, trang nghiêm tráng lệ.
Mà trước đỉnh núi, có 49 Đạo bậc thang, Phật Giáo chú trọng đích đến cuối cùng, mà Đạo Giáo chú trọng cúng 49 ngày, cũng là một con số quy tiên.
“Lão mũi trâu, các ngươi không sợ một ngày nào đó có người thường xông tới cái chỗ này à?” Diệp Lăng hỏi.
Động Tàng Đạo Nhân mỉm cười: “Trước cửa có bố trí Mê Thiên Đại Trận, dùng để mê hoặc những phàm nhân hoặc động vật xông loạn đến cửa núi Côn Luân, huống hồ nếu quả thật có người đi vào, vậy đại biểu người đó có duyên với Côn Luân ta, tự nhiên sẽ học được bản lĩnh thần thông của Côn Luân ta.”
Diệp Lăng gật đầu: “Hai người các cậu thấy chưa, đây chính là da mặt dày a, nếu như là người thường vậy thì thả ra ngoài, nếu như là người có thiên tư trác tuyệt, thiên phú kinh người, vậy liền mở một con đường đi thẳng đến Côn Luân Môn.”
“Sau đó lại tuyên bố rằng bọn họ có duyên phận, một đôi công việc, vừa có được danh vọng vừa thu được cao đồ.”
Diệp Lăng nhìn về phía Lý Thiên Hạo và Mạc Tinh chẹp miệng nói, hắn đã thấy qua nhiều thủ đoạn như thế nào rồi, Tiên Giới còn có nhiều thủ đoạn hơn nữa, mẹ nó đây chính là muốn lập đền thờ, vừa muốn nằm kiếm tiền, vừa muốn có được thanh danh trong sạch.
Mặt Động Tàng Đạo Nhân tái lại, tên hỗn đản này, chẳng lẽ là do Tam Thanh Đạo Tôn phái tới nghiêm phạt Côn Luân Môn sao?
Lão đạo ta đều đã có một loại kích động muốn bóp chết hắn, nếu như không phải vì sợ chọc giận môn chủ, hơn nữa còn không đánh lại hắn, lão đạo ta nhất định sẽ dùng cây phất trần đánh lên đáy quần hắn.
Leo lên 49 bậc thang, một cánh cổng màu đỏ thẫm mở rộng ra, hai bên cổng lớn có hai cây đại thụ cao vút, cành lá sum suê, toả ra sức sống rạng rỡ.
“Ủa, cái cây này không tồi a, nếu như cầm về trồng vào trang viên của tiểu gia, vậy tuyệt đối có thể khiến không khí trong trang viên sáng bừng lên a.”
Mắt nhìn của Diệp Lăng tất nhiên rất cao, liếc mắt một cái liền nhìn ra đây là một cây Linh Thụ, có thể tản ra linh khí yếu ớt, giá trị liên thành.
Sắc mặt Động Tàng Đạo Nhân lập tức khẩn trương, nắm chặt cây phất trần trong tay: “Tên hỗn trướng nhà ngươi! Nếu dám đánh chủ ý lên cây Tiên Thụ của ta, có tin ta sẽ đập chết ngươi không?”
“Chậc chậc, ngươi khẩn trương cái lông gà a, tiểu gia ta là người như vậy sao? Xem ngươi sợ hãi kìa, cũng chỉ là hai cái cây mà thôi, đổi lại tiểu gia ta nhất định sẽ dưỡng ra hai gốc cây có sinh mệnh cho ngươi xem.”
Diệp Lăng khinh thường nói, chẳng qua ánh mắt vẫn nhìn hai cây Linh Thụ như cũ, ánh mắt rất gian xảo.
Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên có vô số đạo sĩ mặc áo bào xếp thành hai hàng đi về phía cửa lớn, bộ dạng mỗi người đều rất nghiêm túc.
Mà ở vị trí trung tâm, một đạo sĩ trung niên cầm cây phất trần trong tay, vẻ mặt tươi cười đi về phía cửa lớn, khí tức huyền diệu tự nhiên, nhưng Diệp Lăng lại nhìn thấu được tu vi thật sự của ông ta.
Độ Kiếp sơ kỳ đỉnh phong, một cường giả khủng bố đã bước một chân vào Độ Kiếp trung kỳ!
“Bần Đạo là Huyền Đạo Nhân, môn chủ của Côn Luân Môn, bái kiến đạo hữu.” Môn chủ của Côn Luân Môn, người đứng đầu hiển hách của Giới Tu Luyện, thế mà lại tự mình ra nghênh tiếp Diệp Lăng, nếu như để người bên ngoài biết được, sợ rằng sẽ gây nên một trận xôn xao.
Diệp Lăng cũng ôm quyền: “Tại hạ Diệp Lăng.”
Động Huyền Đạo Nhân nghiêng người xua tay: “Mời Diệp đạo hữu vào đại điện.”
Diệp Lăng gật đầu, cùng với hai người Mạc Tinh và Lý Thiên Hạo đi theo Động Huyền Đạo Nhân vào trong đại điện, hai bên cửa lớn của núi Côn Luân đều là những điện thờ nhỏ.
Ở vị trí trung tâm có một tòa đại điện nguy nga tráng lệ, những miếng ngói bằng ngọc lưu ly, cho dù trong bóng đêm u tối cũng có thể phát ra ánh sáng rực rỡ, vô cùng thần thánh.
Cánh cửa đại điện mở rộng, ba bức tượng lớn được đặt ở chính giữa, theo thứ tự là Tam Thanh Đạo Tôn, ba vị lão tổ của Đạo giáo, sự tồn tại tối cao.
Đi lên trên đại điện, một Đạo Đồng đưa cho Diệp Lăng ba nén hương, ý tứ rất rõ ràng, phải kính chào ba vị Tam Thanh Đạo Tôn trước.
Diệp Lăng cầm lấy ba nén hương, nhếch miệng cười, ngẩng đầu nhìn pho tượng của Tam Thanh Đạo Tôn, không khỏi lắc đầu, trong lòng thì thào: “Ba lão gia hỏa các ngươi, bây giờ còn muốn tiểu gia bái các ngươi, chậc chậc, nếu để các ngươi biết, sợ rằng các ngươi sẽ cười đến mức rụng răng đi?”
Địa vị của Tam Thanh Đạo Tôn ở Tiên Giới cũng được tôn sùng không thua kém gì Thanh Đế, cũng không biết là cường giả khủng bố đã tồn tại bao lâu, tuyệt đối vượt qua đầu sỏ Cửu Kiếp Tiên Đế.
“Bỏ đi bỏ đi, xem như tiểu gia ta trải nghiệm cuộc sống đi, cho ba người các ngươi một chút mặt mũi vậy.” Diệp Lăng châm lửa lên ba nén hương, sau đó cắm vào trong lư hương, chắp tay bái lạy.
Ba làn hương thơm dịu lượn lờ bay lên, vờn quanh trước ba bức tượng Tam Thanh Đạo Tôn thật lâu không chịu tản đi, khiến cho tất cả các lão đạo sĩ của Côn Luân Môn đều phải kinh ngạc.
Động Huyền Đạo Nhân vừa chuẩn bị nói, đột nhiên pho tượng của Tam Thanh Đạo Tôn bạo phát ra vô số cổ ánh sáng màu tím, mà ở phía chân trời, ba đám mây tím xuyên qua bầu trời, từ phía Đông nhanh chóng lướt đến.
“Tử Khí Đông Lai, đạo tôn hiển linh!”
Vô số đạo sĩ đều kích động quỳ xuống, mà Động Huyền Đạo Nhân càng hưng phấn và kích động, đột nhiên trong lòng ông ta xuất hiện một đạo Thiên Âm, bảo tất cả mọi người hãy lui đi, chỉ để lại một mình Diệp Lăng ở nơi này.
Động Huyền Đạo Nhân không dám cự tuyệt, vội vàng ra lệnh cho tất cả mọi người lui đi, sau đó mới mời Mạc Tinh và Lý Thiên Hạo rời khỏi đại điện.
Trên đại điện, chỉ còn lại Diệp Lăng và Hỗn Độn Thánh Thú, sau khi nhìn thấy mọi người đã rời đi, Diệp Lăng đặt mông ngồi ngồi xuống chiếc đệm tròn: “Ba lão gia hỏa, nếu đã tới, còn không mau hiện thân?”
Dứt lời, cửa lớn cửa đại điện đột nhiên tự động đóng lại, khiến Hỗn Độn Thánh Thú sợ đến mức lông cả người lập tức dựng thẳng, tỏ ra vô cùng đề phòng.
Mà ở trong đại điện, hư ảnh của ba người mặc đạo bào chậm rãi hiện ra, ba người này, chính là ông tổ Tam Thanh Đạo Tôn vang vọng tam giới của Đạo giáo.
“Cửu Kiếp đạo hữu, đã lâu không gặp a.”
Một người trong đó phất cây phất trần trong tay xuống, khẽ cười nói, người này chính là Nguyên Thủy Thiên Tôn danh tiếng lẫy lừng.
Diệp Lăng ngáp một cái: “Ba lão gia hỏa các ngươi tới đây để cười nhạo ta sao, hay là vì nhớ đến chuyện cũ nên mới đến? Vừa rồi tiểu gia ta còn làm trái với lương tâm, dâng lên các ngươi ba nén nhang, cúi người vái lạy a.”
Đạo Đức Thiên Tôn lắc đầu: “Lần này đạo hữu lịch kiếp nói không chừng chính là phúc, từ trong cõi u minh, ba người bọn ta cảm giác được đạo hữu đến đạo quán của chúng ta, đương nhiên phải hiện thân rồi.”
“Nếu không... đợi đến ngày nào đó tên gia hỏa nhà ngươi về đến Tiên Giới, sợ rằng sẽ tới phá hủy Đạo Quan của Tam Thanh ta mất, nói ba người chúng ta không biết đạo đãi khách.”
Nói chuyện là Linh Bảo Thiên Tôn, gương mặt ông ta chứa đầy ý cười, ngón tay chỉ vào Diệp Lăng cười nói.
Diệp Lăng nghiêm túc: “Rốt cuộc ba người các ngươi muốn nói cái gì, mau nói đi.”
Ba vị Thiên Tôn đặc biệt vì hắn hạ giới, nếu nói không có việc gì thì hắn nhất định sẽ không tin, ba lão gia hỏa này mới không có tốt đến vậy, cũng không rảnh rỗi đến vậy.
“Hỗn Độn Thánh Thú! Cửu Kiếp đạo hữu, vận khí của ngươi thật tốt a, thậm chí cả Thánh Thú cấp bậc này cũng có thể tìm ra được, xem ra kiếp này của ngươi không hề bị hạn chế a!”
“Ha hả, ngay cả lão đạo ta cũng phải hâm mộ, nếu là ở Tiên Giới, chỉ sợ ta cũng không nhịn được mà xuất thủ.”
Cho dù là Tam Thanh Thiên Tôn, cũng thèm khát Hỗn Độn Thánh Thú đến nhỏ dãi, loại Thánh Thú này mà thành niên thì sẽ trở thành một sự tồn tại vô địch.
“Được rồi được rồi, rốt cuộc muốn làm cái gì, không nói ta liền đi.” Diệp Lăng xua tay.
Tam Thanh nghiêm túc, Nguyên Thủy Thiên Tôn gật đầu: “Quả thật có chút việc muốn nhờ tiểu hữu.”
“Việc gì?” Diệp Lăng nhìn thấy sắc mặt của Nguyên Thủy Thiên Tôn, trong lòng lộp bộp một trận, chậm rãi nói.
“Địa Ngục bạo loạn, mười Diêm Vương đã tử thương quá nửa, xin tiểu hữu hãy đến Địa ngục một chuyến, tìm hiểu sự việc bạo loạn lần này.”
Lời của Nguyên Thủy Thiên Tôn khiến Diệp Lăng lập tức kinh hãi, cái gì? Địa Ngục bạo loạn?