Lời này của Mạc Tử Đạo làm cho người đàn ông không tin, không thể nào, mới vừa rồi lão tử nhìn trộm thấy anh giấu rượu ở đây, xác định chắc là rượu quý gì rồi.
Người đàn ông ngồi bên cạnh Mạc Tử Đạo: "Tới, anh Mạc để cho lão Cao tôi xem anh giấu thứ gì, rượu Mao Đài 30 năm? Hay là Kiếm Nam Xuân 20 năm?"
"Thật sự không phải, là rượu do một người bạn của con trai tôi ủ, mang cho tôi để tôi nếm thử một chút."
Mạc Tử Đạo mỉm cười nói, đối với những chính khách như bọn ông mà nói, gần như không ai là không biết uống rượu. Bất kể ứng phó hay là nịnh nọt, hầu như mỗi người đều mê rượu.
Sau khi lão Cao nghe xong, cũng có chút thất vọng, đột nhiên ông ta khịt khịt mũi, vậy mà trực tiếp bưng ly rượu lên, uống hết ly rượu còn thừa một nửa.
"Sách sách." Lão Cao chép miệng, đột nhiên con mắt của ông ta mở to, cả người giống như bị chạm điện.
Đúng là đang uống rượu, nhưng lão Cao lại cảm giác được có một dòng nước ấm đang không ngừng dạo chơi trong cơ thể của ông ta, dĩ nhiên lại có thể giảm thiểu mệt mỏi trong một ngày, thoải mái rất nhiều.
"Anh Mạc, đây là rượu gì? Sao lại thần kỳ như vậy? Uống ngon, uống ngon thật, còn ngon hơn vài loại rượu đặc biệt cung cấp kia, thực sự là thoải mái!"
Lão Cao vừa nói chuyện vừa muốn cướp chai rượu trong tay Mạc Tử Đạo, Mạc Tử Đạo giống như đề phòng kẻ cướp, trực tiếp trốn qua một bên: "Ai lão Cao, cậu làm gì vậy, chú ý hình tượng."
"Hình tượng cái rắm, ai cũng biết lão Cao tôi thấy rượu là như không muốn sống rồi, nhanh, lấy ra cho tôi nhìn."
Lão Cao phất tay lớn giọng nói, trước kia ông ta là quân nhân xuất ngũ, tính tình rất thẳng thắng, cứ thích nói mấy chuyện không đâu, cái này được gọi là nuốt một ngụm nước miệng cũng không giải nghiện.
Mạc Tử Đạo buồn bực hít vào, sau đó lấy rượu ra, lão Cao nhìn một cái, thấy chỉ là một cái chai thủy tinh bình thường trong suốt, nhất thời vỗ đùi: "Thực sự là nước biển không thể đo lượng, rượu ngon tuyệt thế!"
Vừa nói chuyện vừa đoạt chai rượu tới, đổ đầy một ly, sau đó uống một hơi cạn sạch, rồi lập tức cười ha ha, hô to sảng khoái đã nghiền.
"Ai, cái ông này, uống hết của tôi rồi, tôi còn chưa uống đã nghiền đâu." Mạc Tử Đạo đoạt lại chai rượu, bỉu môi nói. Cậu đó, sao lại giống như kẻ cướp vậy.
"Hì hì, anh Mạc, bán cho lão Cao tôi mấy chai đi, tôi trông mà thèm." Lão Cao cười hì hì nói.
Mạc Tử Đạo cũng liếc mắt nhìn ông ta: "Bán ư? Tôi không bán, đây chính là lô rượu đầu tiên của bạn tốt con trai tôi, các phương pháp điều chế đều dùng loại tốt nhất."
"Hơn nữa uống rượu này không bị tổn hại đến sức khỏe, mà còn cường thân kiện thể, ông tin không?"
Lão Cao không đợi Mạc Tử Đạo nói hết lời, liền vội vàng gật đầu: "Tin, tôi tin, sao lại không tin. Tôi cảm giác được, trong cơ thể tôi có một dòng nước ấm đang dạo chơi, ha hả, rất là thần kỳ."
"Tôi nói với ông, muốn uống thì tự mua đi, một chai này là tám ngàn tám, nhưng có phân biệt mấy loại, mấy loại khác cũng rất rẻ, chẳng phải con gái con rể ông rất có tiền hay sao, có thể để cho bọn nó mua loại này cho ông."
Mạc Tử Đạo nói xong rồi ôm chai rượu vào ngực, nhìn chằm chằm lão Cao như nhìn lũ cướp vậy.
Tám ngàn tám, còn là một chai?
Ngay cả lão Cao cũng ngẩn người: "Mẹ kiếp, bạn của con trai anh không đi cướp luôn đi, bán đắt như vậy, nào có ai mua được."
"Ai, có rất nhiều người mua, hơn nữa, đây là loại đắt tiền nhất, còn có loại trăm mấy chục đồng một chai, không mắc, có thể tiêu tiền mua được?"
Vừa lúc đó, đột nhiên cửa mở ra, Mạc Tinh rất là hưng phấn ôm một thùng Ngọa Long Túy đi đến.
"Cha, con muốn nói chuyện với cha, mấy trăm thùng kia con đều cho cha, còn hơn mười thùng này thì cha cũng đừng cướp của con, nếu không con sẽ gọi điện cho ông nội nói cha khi dễ con."
Mạc Tinh bị thùng rượu che mất tầm nhìn, để thùng rượu xuống xong mới nhìn thấy lão Cao, nhất thời ngẩn người. Mạc Tử Đạo âm trầm tức giận nhìn Mạc Tinh, mà lão Cao thì kinh ngạc không gì sánh được.
"Mày là cái đồ khốn kiếp, là tên hỗn đản hư chuyện thì nhiều mà làm được chuyện thì ít. Trở về phòng ngủ cho tao, mấy ngày nay còn dám đi ra ngoài, lão tử chặt đứt chân mày!"
Mạc Tử Đạo nổi giận, tên hỗn đản chỉ biết chơi đùa, mấy trăm thùng, CMN muốn đào hết vốn liếng mà lão tử đã cất giấu sao, còn làm cho người ta biết, còn không điên sao?
"Ha ha! Tiểu Tinh, không tệ không tệ, chú Cao rất coi trọng cháu." Lão Cao cũng nở nụ cười, trong ánh mắt hiện lên ánh sáng chớp động.
Mạc Tinh choáng váng, mẹ kiếp, cái nào với cái nào vậy, mình đã làm gì đâu, đây là đắc tội với người nào. Mạc Tinh nghẹn khuất nghiêm mặt trở về phòng.
"Hì hì, anh Mạc, anh đúng là không phúc hậu nha, nhiều rượu như vậy, còn để cho tôi đi mua, anh không phải là có chút không suy nghĩ kỹ chứ?" Lão Cao cười hì hì lau miệng nói.
Mạc Tử Đạo hít thở có chút yếu ớt: "Tôi có nhiều rượu như vậy thì sao? Cũng không phải là của ông. Được rồi được rồi, tôi cho ông một thùng, ông đừng đi ra ngoài nói lung tung."
"Một thùng?Anh muốn đuổi ăn mày à? Ít nhất là mười thùng, bằng không lão tử sẽ đi nói cho mọi người ngay bây giờ."
Lão Cao nhất thời nổi giận,tôi đường đường là cán bộ cấp cao lại bị anh xem như tên ăn xin, một rương đã muốn đuổi tôi?
"Ông muốn làm sao thì làm, tôi nói cho ông biết, hiện tại chẳng qua rượu này chỉ vừa mới đến thành phố mà thôi, còn chưa có người nào biết hết!" Mạc Tử Đạo cười lạnh nói.
"Như vậy đi, tôi cho ông ba thùng được chưa, ai bảo chúng ta là cùng một nhóm, nhiều hơn nữa là tôi sẽ trở mặt!"
Mạc Tử Đạo nói xong, lão Cao cười nhạt: "Ba thùng à? Năm thùng, thiếu một thùng đừng trách tôi trở mặt với anh!"
Phải, hai người đang đối đầu nhau, mà chuyện như vậy, còn xuất hiện ở trong khách sạn Hoa Mỹ. Buổi tối hôm nay, tập đoàn Hoa Mỹ tổ chức tiệc mời nhân vật nổi tiếng trong các giới đến tham dự.
Người tham gia dạ tiệc hôm nay đều là tinh anh của các loại nghề nghiệp, đều giữ vị trí quan trọng ở mỗi lĩnh vực mà mình am hiểu.
Lần dạ tiệc này khéo léo hào phóng, hơn nữa không mất đi sự xa hoa, các món ngon gì cũng có, hơn nữa còn mời rất nhiều nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng.
Bên trong tiếng đàn dương cầm du dương, Diệp Lăng và Trầm Nguyệt Tâm cầm ly rượu, không ngừng quan sát đám người qua lại.
“Ha hả, đoán chừng dạ tiệc hôm nay chính là dạ tiệc chưa từng thấy bao giờ?" Diệp Lăng cười ha ha, bưng ly rượu uống một ngụm nhỏ.
Trầm Nguyệt Tâm liếc hắn một cái, rất phong tình vạn chúng: “Anh đó, danh tiếng của Hoa Mỹ cũng bị anh làm mất hết. Trong dạ tiệc lại xuất hiện rượu đế, đúng là lần đầu tiên."
Hai người đung đưa chén rượu, tất nhiên bên trong chính là Ngọa Long Túy. Rượu trong suốt đang chậm rãi chập chờn, dưới phản xạ của ánh đèn, lóe ra màu sắc làm cho người ta say mê
Trong các loại bữa tiệc, đều là rượu nho, rượu đỏ, các loại Cocktail, dù cho có đơn giản đi nữa, nhưng cũng không giống như ngày hôm nay. Trừ mấy thứ rượu này, còn có rượu đế, đoán chừng đây là lầu đầu tiên loại rượu này xuất hiện ở loại dạ tiệc này.
"Hì hì, nhìn đi, vẫn có cá mắc câu." Diệp Lăng nhếch miệng cười, một người đàn ông mặc quần áo khéo léo tò mò rót cho mình một ly Ngọa Long Túy.
Người đàn ông rất kinh ngạc, y cũng đã dự không ít dạ tiệc, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy rượu đế trong dạ tiệc.
Đây là có ý gì, đây không phải là chuẩn bị để cho mọi người uống say hết, sau đó bắt cóc tống tiền, làm ra một trận bắt cóc có một không hai?
Chẳng qua người đàn ông này cũng là kẻ mê rượu, thích uống rượu, càng thích cất giữ rượu, thấy rượu đế liền không nhịn được muốn nếm thử. Hắn bưng ly rượu lên uống một ngụm nhỏ, nhất thời tròng mắt mở to.
"Cái gì! Làm sao có thể!"
Người đàn nghẹn ngào gào lên, làm cho vô số người kinh ngạc, người có thể ở đây đều là tinh anh, tuyệt đối là trụ cột của xã hội thượng lưu.
Sao lại có thể có người thất lễ trong dạ tiệc này, chuyện này có chút không phù hợp với lẽ thường.