Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 425 - Chương 425: Thèm Chết Các Người

Chương 425: Thèm chết các người

Những người này ai cũng đều cười híp mắt, giống như những ông chú mặc quần đùi ngồi ở ven đường trong những ngày hè vậy, tuy nhiên bọn họ lại có thân phận kinh người.

Những người ở đây đều có cấp bậc không chênh lệch mấy với Ninh Quốc Cường, bọn đều ở cùng một cơ quan, nếu không, lấy địa vị hiện tại của Ninh Quốc Cường, có rất ít người dám nói đùa như vậy với ông ta.

“Chậc chậc, tôi phát hiện mấy ông cũng thật nhiều chuyện nha, tới thì tới, không tới thì cút đi, tôi nói cho các ông biết a, đi rồi thì đừng có hối hận.”

Ninh Quốc Cường kiêu ngạo nói, mà Lý Xuân Ngọc đứng ở một bên lại xoa tạp dề cười ha hả: “Mọi người đừng để ý đến lão già này, ông ta vẫn luôn lắm mồm như vậy.”

“Đến đến, mau ngồi xuống đi, còn có một con cá, mọi người ngồi xuống uống trước, tôi sẽ đi đem cá ra cho mọi người ngay.”

Lý Xuân Ngọc cười nói, những người khác đều bảo bà ta ngồi xuống, nhưng bà ta lại lắc đầu, bảo bọn họ uống trước, sau đó liền đi về phòng bếp, chuẩn bị món ăn cuối cùng.

“Chậc chậc, lão Ninh, mau nói đi, hôm nay ông làm sao vậy, trúng tà rồi?”

Một người đàn ông có vẻ uy nghiêm nói, mà Ninh Quốc Cường ngồi ở một bên cũng tỏ ra vui vẻ: “Ông nhìn ông đi, sao lại nói nhảm nhiều như vậy chứ, chỉ là nhớ các ông, cho nên mới muốn uống rượu với các ông, sau đó chúng ta cùng nhau tán gẫu một chút.”

Vừa nói, Ninh Quốc Cường vừa lấy mấy chai Một Ngụm Ưu Sầu từ dưới nền lên, ánh mắt mấy người bọn họ liền sáng rực.

“U, lão Ninh, tên vắt cổ chày ra nước như ông, sao lại chịu lấy loại rượu này ra vậy, đây chẳng phải là Một Ngụm Ưu Sầu mà con rể của ông tặng cho ông sao?”

“Chậc chậc, Một Ngụm Ưu Sầu của Danh Vị Cư a, rượu ngon rượu ngon, hắc hắc, lão Ninh a, hôm nay lão Lý tôi xem như phục ông rồi, phục rồi, ông đúng là chịu chơi nha.”

“Đúng vậy đúng vậy, nói đi, muốn nhờ bọn tôi làm việc gì, nói trước rồi đó, đừng làm khó dễ anh em nha.”

Ninh Quốc Cường cũng nở nụ cười: “Cút đi, không có chuyện gì hết, chỉ có uống rượu thôi, đến đến, chúng ta cùng uống.”

Vừa nói, Ninh Quốc Cường vừa rót rượu cho mọi người, tất cả mọi người đều hít một cái, bọn họ đều là Lão Tửu Quỷ, ai có thể chịu đựng được sức hấp dẫn lớn như vậy.

Xoạch, mọi người đều một ngụm uống sạch, lau miệng, khen rượu ngon.

“Ai lão Ninh, sao ông không uống, đều chảy nhiều máu đến như vậy, ông không uống, trong lòng bọn tôi đều rất khó chịu a, ông nói có đúng không.”

Người đàn ông tên Lai Lý kia lập tức cười ha ha, Ninh Quốc Cường cũng khoát tay: “Các ông uống rượu kia đi, tôi uống cái này, đây là rượu mà con rể tôi đặc biệt đưa đến cho tôi, cũng không phải là rượu gì ngon cả, nhưng tôi lại uống rất sảng khoái, đều là vì phần tâm ý được đặt lên nó.”

Vừa nói, Ninh Quốc Cường vừa xách ra một bình thủy tinh, phía trên viết ba chữ to, Ngọa Long Túy.

“Ai lão Ninh này, tôi nhớ con rể của ông rất có tiền a, tôi thấy rượu này chỉ đáng giá năm đồng, sao vậy, cậu ta là đang xem thường người cha vợ, hay là đang ngược đãi Ngọc San của chúng ta?”

Một người đàn ông tùy tiện hỏi, Ninh Quốc Cường lắc đầu: “Đây là rượu được sản xuất từ xưởng của con rể tôi, cậu ta đưa vài chai cho tôi, không nói nữa, mau uống rượu thôi.”

Mấy người đều gật đầu, rót ra một chén Một Ngụm Ưu Sầu chuẩn bị uống, lúc đưa đến bên mép, đột nhiên bọn họ khịt khịt mũi, cả người tràn đầy tinh thần.

Mà Ninh Quốc Cường thì lại đang vui vẻ mở nắp rượu ra, chậm rãi rót Ngọa Long Túy vào trong chén, bọt rượu xinh đẹp trào ra, khiến cho con mắt của những người còn lại lập tức sáng lên.

“Mùi của loại rượu này cũng thật thơm nha, có vẻ còn thơm hơn cả Một Ngụm Ưu Sầu nữa?”

“Đúng vậy, như thế này đi, tôi miễn cưỡng nếm thử một chút, mọi người cứ uống Một Ngụm Ưu Sầu trước đi, tôi đây sẽ liều mình vì mọi người, uống loại rượu nát này.”

Bọn họ đều là sâu rượu, sao có thể không ngửi ra được đâu là rượu ngon đâu là rượu dở chứ, mùi rượu lượn quanh khiến trong lòng bọn họ phát run.

Ninh Quốc Cường lập tức mặt đen lại: “Rượu nát cái rắm, đây là loại rượu ngon nhất trong xưởng rượu của con rể tôi, Ngọa Long Túy, một chai có giá một vạn tám đó.”

“Nếu còn vũ nhục rượu của nhà tôi thì mau cút hết đi, có để cho các người uống là tốt lắm rồi.”

Vừa nói, Ninh Quốc Cường vừa rót một chén, uống một ngụm vào trong bụng, chẹp miệng, tinh thần lập tức phấn chấn hơn rất nhiều: “Rượu ngon rượu ngon, mẹ nó, ông đây cảm thấy những loại rượu mà ông đây uống ở nửa đời trước đều là nước sôi.”

“Ai, mọi người nhìn cái gì vậy, mau uống đi, lần trước không phải đều quấn quít lấy tôi, nói muốn uống Một Ngụm Ưu Sầu này sao, mau uống đi.”

Vừa nói, Ninh Quốc Cường lại vừa rót thêm một chén nữa, sau đó nghe thấy được tiếng cô lỗ phát ra từ bụng những người kia, ông ta lập tức vui vẻ, hắc hắc, cá đã cắn câu.

“Lão Ninh này, ông xem, đây là do con rể của ông tặng à? Chậc chậc, để cho bọn tôi nếm thử một chút xem nào.”

“Đúng vậy, ông không thể làm như vậy được, bọn tôi chỉ muốn nếm thử một chút, cảm giác mùi hương còn rất thơm nha, chỉ là không biết mùi vị như thế nào, nếu lỡ không ngon thì sao, đến đến đến.”

“Mở xưởng rượu à? Mẹ kiếp, bọn tôi chính là những nhà bình phẩm rượu giỏi nhất, như thế này đi, để bọn tôi nếm thử một chút.”

Ninh Quốc Cường giả vờ miễn cưỡng gật đầu, sau đó rót cho mấy ngời bọn họ một chén, bọn họ lập tức bưng lên, gấp gáp uống sạch một ngụm.

“Ừ!”

Tất cả bọn họ đều ngẩn người, lập tức trừng lớn con mắt, tay run run chỉ vào cái chén rỗng, nói không ra lời.

“Sao nào? Tạm được chứ? Đến đến, các ông uống Một Ngụm Ưu Sầu, còn tôi uống cái này.”

Ninh Quốc Cường lập tức vui vẻ, con mắt của những người khác lập tức sáng lên: “Cực phẩm! Đây tuyệt đối là loại rượu thượng hạng nhất mà tôi từng uống! Lão Ninh à, đến, lại rót thêm một ly.”

“Mùi vị mềm mại, hương vị riêng biệt, hơn nữa còn để lại dư vị, rượu ngon rượu ngon!”

“Đúng đúng đúng, đây là loại rượu ngon nhất mà lão tử từng uống, sao lại có cảm giác uống đến đâu bụng thoải mái đến đo vậy nhỉ?”

Ninh Quốc Cường lắc đầu: “Tôi cho ông biết, loại rượu này là do con rể tôi dùng bí quyết có một không hai làm ra, không những không hại đến thân thể, mà còn có thể khiến thân thể khỏe mạnh!”

“Lão Ninh, không nói khoác sẽ chết sao, bọn tôi thừa nhận rượu này uống rất ngon, nhưng còn về phần giúp thân thể khỏe mạnh...”

Mọi người đều nhếch miệng, con mắt nhìn chòng chọc vào Ngọa Long Túy trong tay Ninh Quốc Cường, hận không thể nhào tới cướp lấy.

“Nha, mấy tên hỗn đản các người, tôi nói cho mấy người biết, buổi chiều ngày hôm này tôi đã uống nửa cân, lúc này lại uống thêm nửa cân nữa, hiện tại tinh thần tôi vẫn rất tốt, không hề có chút buồn ngủ.”

Ninh Quốc Cường bĩu môi, những người khác đều ngẩn người, chẳng lẽ việc này là thật, Lão Lý thì lại cười cười: “Lão Ninh này, không phải ông vẫn luôn thương nhớ bình Mao Đài ba mươi năm kia của tôi sao, ngày mai ông đến lấy đi, đổi cho tôi một bình Ngọa Long Túy.”

“Đúng đúng đúng, trong nhà tôi cũng có một số bình rượu lâu năm, ông cũng đổi cho tôi một bình đi, hai bình đổi một bình.”

Mọi người đều vội vàng nói, Ninh Quốc Cường ở phía đối diện cũng xua tay: “Các ông đang đùa với tôi đấy à, muốn uống thì uống, không uống thì cút đi.”

Vừa nói, Ninh Quốc Cường lại vừa từ dưới chân lấy thêm một chai Ngọa Long Túy đưa cho mấy người bọn họ, lần này đúng là nổ tung ổ ong vò vẽ, mấy người bọn họ giống như cường đạo vậy, đều điên cả rồi.

Một ngụm lại một ngụm, hận không thể nuốt cả đầu lưỡi, vui vẻ hô to thật đã ghiền, mà Ninh Quốc Cường đang ngồi ở một bên thì lại nhếch miệng cười hắc hắc.

Nhiệm vụ đã hoàn thành xong, quảng cáo cũng đã đánh ra rồi, lát nữa lại tặng mỗi người bọn họ thêm hai bình, thế là xong việc.

Mà lúc này tại đại viện số một, Mạc Tử Đạo đang ngồi trên ghế sofa, uống Ngọa Long Túy mà Mạc Tinh mang về, phát ra một tiếng than thoải mái, ông ta chưa từng uống qua loại rượu nào ngon đến vậy.

Đúng vào lúc này cửa mở ra, một người đàn ông trung niên bước vào, hai bên tóc mai đều đã bạc trắng, chính là đối tượng hợp tác mới của Mạc Tử Đạo.

“Sao anh Mạc lại ở chỗ này uống rượu vậy ?” Người đàn ông cười hỏi.

Mạc Tử Đạo nhìn thấy có người đến, vội vàng giấu bình rượu xuống dưới bàn trà, sau đó vội vàng gật đầu: “Ừ, đột nhiên có hứng thú, cho nên liền uống một chén.”

Bình Luận (0)
Comment