Trong đại sảnh, người đàn ông trung niên đen mặt lại, bất mãn vỗ bàn gào thét, gắp thức ăn, uống rượu, trên người nồng nặc mùi rượu.
“Chị thông gia à, chị đừng để bụng, tôi nói cái tên nhóc kia, cha vợ tới, nó lại đi ngủ nguyên một buổi chiều, để mình tôi ngồi ở chỗ này.”
“Chị à, sao tên nhóc này lại không hiểu chuyện đến như vậy chứ, chị thông gia, cũng không tôi phải trách chị không biết dạy dỗ nó, chị nhìn chị xem, vừa nhìn liền biết chị là một người hiền tuệ giỏi việc chăm lo cho gia đình, dạy dỗ con cái, tuyệt đối là một người hiểu chuyện.”
“Còn thằng nhóc Diệp Lăng kia lại toàn học những thói xấu trong xã hội rồi, nhìn xem, ngay cả cha vợ nó mà cũng không tôn trọng.”
Người đang nói chuyện không phải là người khác, mà chính là Ninh Quốc Cường, cha của Ninh Ngọc San.
Vương Thục Phân lúng túng cười, sao cách nói chuyện lại không xuôi tai như vậy chứ, một bên chê bai con bà ta một bên lại khen bà ta, điều quan trọng hơn là bà ta lại không thể tức giận, đây chính là ông thông gia a.
“Đứa nhỏ này rất không nghe lời, buổi trưa hôm này uống quá nhiều, bây giờ bọn chúng đang ngủ như heo vậy, ông anh già, anh đừng gấp, hãy chờ thêm chút nữa đi.”
Vương Thục Phân còn có thể làm như thế nào nữa, chỉ có thể nhanh chóng an ủi ông thông gia đang tức giận kia, hơn nữa đã nguyên một buổi chiều rồi, sao Diệp Lăng còn không tỉnh lại chứ, đúng là làm hỏng việc mà.
“Hắc hắc, chị thông gia à, hay là, tôi không đợi nữa đâu, như thế này đi, chị bảo người làm lấy 180 bình Ngọa Long Túy đưa cho tôi đi, tôi đi về trước.”
“Những người trẻ tuổi như bọn họ chính là thích uống rượu, cứ để cho bọn họ ngủ đi, có thời gian tôi sẽ đến sau, không nên quấy rầy bọn họ.”
Vừa nói, Ninh Quốc Cường vừa uống sạch một ly Ngọa Long Túy, sau đó chép miệng, cái này gọi là thoải mái a, thật thoải mái, cảm những loại rượu trước đây ông ta uống, bao gồm cả loại rượu mà ông ta là cho rượu tiên kia, tất cả đều là đồ bỏ đi, mẹ nó cái nà mới tính là rượu a.
Vương Thục Phân sững sờ, 180 bình?
Nhưng buổi trưa hôm nay bà nghe con trai nói, những bình rượu này dường như đều dùng cho việc khác, đưa đi 180 bình sẽ không ảnh hưởng đến công việc của con trai bà ta chứ?
Ngay vào lúc Vương Thục Phân đang xoắn xuýt, Ninh Quốc Cường liền dùng ánh mắt tha thiết nhìn bà, 180 bình, có phải ông ta đã quá tham lam rồi không?
“Chậc chậc, con nói này cha, sao lại tức giận lớn như vậy chứ, cha cũng là người có thân phận, sao lại dễ dàng nổi giận như vậy chứ, bình tĩnh chút nào.”
Đúng vào lúc này, Diệp Lăng đi xuống, cười hắc hắc, gọi một câu cha liền khiến Ninh Quốc Cường lập tức không có bất kỳ biện pháp nào.
“Cút đi, tên nhóc con đừng ở đây giả bộ ngớ ngẩn để lừa gạt lão tử, mẹ cậu còn ở đây đấy, cậu cho rằng tôi không dám đánh cậu sao!” Ninh Quốc Cường cắn răng nói.
Không biết vì sao, mỗi lần ông ta nhìn thấy Diệp Lăng liền cảm thấy ngứa tay, không thể không nói, có lẽ hai người bọn họ chính là oan gia mà số mệnh đã an bài, gặp mặt thì phải cắn xé, nếu không cả người liền không thoải mái.
“Ai, anh bạn già đừng làm loạn a, tôi là mẹ nó, anh là cha nó, thế nhưng chúng ta không phải là vợ chồng đâu.” Vương Thục Phân vội vàng xua tay, lời này của Ninh Quốc Cường, sao lại có một cảm giác khiến người ta hiểu lầm vậy.
Ninh Quốc Cường cũng chợt xấu hổ, liên tục gật đầu, sao lại quên mất chuyện này chứ: “Chị yên tâm, Ninh Quốc Cường tôi không phải là người như vậy, tôi rất tôn kính chị đó.”
“Được rồi được rồi, cha nói đi, cha muốn bao nhiêu bình Ngọa Long Túy!” Diệp Lăng khoát tay, đi tới ngồi đối diện với Ninh Quốc Cường.
Ninh Quốc Cường cắn răng: “Ít hơn 1000 bình thì ông đây sẽ không để yên cho con đâu!”
“1000 bình?” Diệp Lăng lập tức trừng lớn con mắt, ông cha vợ đúng là có can đảm muốn a.
“Nhưng mà, nếu không có 1000 bình, vậy thì có thể ít hơn một chút, 800, nếu không có 800 thì 500 cũng được, cha nghe Ngọc San nói, rượu này có thể giúp thân thể khỏe mạnh, hơn nữa còn không hại thân thể.”
“Con cũng không thể trơ mắt nhìn cha vợ mình thèm đến chết đúng không, con phải hiếu thuận a, ta cũng không thể giao không con gái cho con, hơn nữa cha cũng không có con trai, con rể cũng được xem là một nửa con trai, ít nhất tám phần mười con cũng được xem là con trai của ta đúng không?”
Ninh Quốc Cường cũng là một Lão Tửu Quỷ, nếu không ông ta cũng sẽ không mặt dày đến chỗ con rể của mình đòi rượu.
“Con nói cha a, chúng ta phải cứng rắn một chút, 500? 800? Cha đang đánh vào mặt con à?”
“1500 bình, như vậy đã đủ cho cha uống mấy năm, được chưa? Uống hết con lại bảo hãng rượu bên kia chuẩn bị thêm cho cha, cha thấy có được hay không?” Diệp Lăng cười hắc hắc.
Ninh Quốc Cường nghe vậy, vô cùng kích động: “Ái chà chà, con trai tốt của cha, trước đây cha đã biết con chắc chắn là người tốt, nếu không sao cha có thể đồng ý giao con gái yêu quý của cha cho con chứ.”
“Nhưng mà, hắc hắc, cha phải giúp con làm chút quảng cáo a, hiện tại việc làm ăn rất khó khăn đó.” Diệp Lăng cũng cười nói.
“Quảng cáo? Chẳng lẽ cậu muốn ông đây lợi dụng chức quyền mà đi tham nhũng? Cậu đang tính kế gì đó, định hãm hại cha vợ à?” Ninh Quốc Cường trừng mắt quát.
Trên trán Diệp Lăng lập tức hiện lên ba vạch đen: “Cha đừng suy nghĩ nhiều như vậy có được không? Cha chỉ cần đi uống rượu, nói chuyện phiếm với những vị lãnh đạo khác là được rồi.”
Lời này vừa nói ra, Ninh Quốc Cường bỗng nhiên hiểu rõ, mẹ kiếp, thì ra là thế, hóa ra tên nhóc này đang tính toán chuyện này.
Vậy chẳng phải ông ta sẽ trở thành người đại diện của Ngọa Long Túy rồi sao, chỉ cần uống rượu này vào, ai còn có thể nhịn được chứ?
“Được, đầu óc của tên nhóc này không tệ, lão tử đồng ý làm chuyện này, yên tâm đi, những cậu phải nhớ kỹ, phí phát ngôn của ta...” Ninh Quốc Cường cười hắc hắc.
Diệp Lăng vỗ vai ông ta: “Người yên tâm đi, người là cha vợ của con, là cha của con, sao con có thể hại cha chứ?”
Ninh Quốc Cường hưng phấn gật đầu, lấy đi 1500 bình Ngọa Long Túy, nhìn bóng lưng của Ninh Quốc Cường, Diệp Lăng nở nụ cười, hắc hắc, phát súng đầu tiên đã bắn ra rồi.
Không bao lâu nữa, hắn tin tưởng Ngọa Long Túy nổi tiếng khắp xã hội thượng lưu của Hoa Hạ, đây là điều không thể nghi ngờ.
Còn về thị trường phổ thông, hắn tin rằng những loại rượu khác do Trần Hoa làm ra cũng sẽ không khiến hắn thất vọng.
Buổi tối sau khi cơm nước xong, Lý Thiên Hạo mang đi mười mấy chai, giữ lại để uống, mà Mạc Tinh thì lại cầm đi 500 chai, giữ lại 300 bình để cậu ta uống, 200 bình còn lại thì đưa cho Mạc Tử Đạo.
Mạc Tinh và Mạc Tử Đạo, hai người họ chính là hai bảng hiệu sống sờ sờ, tiếp theo đây, trong khoảng thời gian này, toàn bộ chính pháp, chính phủ, vòng tròn hào phú của thành phố Đông Hải đều sẽ đắm chìm trong ba chữ Ngọa Long Túy.
Quả nhiên, bắt đầu từ buổi tối ngày hôm đó, toàn bộ xã hội thượng lưu ở thành phố Đông Hải thượng đều đã hoàn toàn chấn kinh.
Một tiếng đồng hồ sau, Mạc Tinh gọi điện thoại tới, giọng điệu vô cùng ủy khuất: “Diệp Lăng, cậu nói xem ông ấy có phân rõ phải trái không? Ông già nhà tôi chỉ để lại cho tôi 80 bình Ngọa Long Túy!”
“Còn có thiên lí nữa không chứ? Ông ấy lại nói tôi chỉ là một đứa trẻ, uống rượu sẽ hại thân thể?”
“Tôi đã nói với ông ấy rồi, uống này uống vào không hề tổn hại đến thân thể, mà còn có thể giúp thân thể khỏe mạnh, nước giếng do Long Mạch tẩm bổ ra, sao có thể hại đến thân thể chứ?”
“Tôi mặc kệ, cậu phải làm thêm một ít nữa cho tôi, nếu không, tôi sẽ ở lì trong nhà cậu.”
Diệp Lăng nghe Mạc Tinh khóc lóc kể lể, lập tức vui vẻ, vỗ ngực nói cậu ta hãy yên tâm đi, rượu không phải là vấn đề, chủ yếu những ngày tới phải quảng cáo cho Ngọa Long Túy thật tốt.
Đương nhiên Mạc Tinh đồng ý, quảng cáo?
Đối với cậu ta mà nói, việc này không có vấn đề gì cả, chỉ là ăn cơm mà thôi, chỉ cần diễn ra bản sắc vốn có là được.
Mà lúc này, ở trên lầu hai trong căn nhà nhỏ của Ninh Quốc Cường, Ninh Quốc Cường đang vui vẻ uống rượu, đúng là một người rất thoải mái a.
Cạch cạch cạch, tiếng gõ cửa vang lên, Ninh Quốc Cường bảo vợ đi ra mở cửa, có mấy người đàn ông trung niên cười đi đến.
“Lão Ninh, hôm nay làm sao vậy? Người vắt cổ chày ra nước như ông lại muốn mời khách ăn cơm? Đây chính là lần đầu tiên từ xưa đến nay a!”
Mọi người đều cười nói với Ninh Quốc Cường, cũng chỉ có bọn họ mới dám đùa giỡn kiểu này với Ninh Quốc Cường.