Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 423 - Chương 423: Thời Tiết Không Quen ?

Chương 423: Thời tiết không quen ?

Ngọa Long Túy, là một niềm vui ngoài ý muốn trong chuyến đi lần này, dù sao Diệp Lăng cũng không ngờ có thể gặp được một giếng nước được Long Mạch tẩm bổ.

Chỗ tốt của giếng nước này không cần phải nói, không dám nói nó có thể chữa khỏi trăm bệnh, nhưng ít nhất cũng có thể giúp thân thể khỏe mạnh, điểm này không thể nghi ngờ, tuyệt đối là thực phẩm giúp cải thiện thân thể.

Một vạn Ngọa Long Túy, là do Diệp Lăng bảo Trần Hoa đưa tới, không phải chỉ vì tiệc cưới của hắn và các cô gái, mà còn là vì mở ra thị trường cho Ngọa Long Túy.

“Đến đến, bảo bọn họ lấy vài chai ra, chúng ta cùng nhau uống một chút, các cô gái mang thai cũng có thể uống, hắc hắc.”

Diệp Lăng cười hắc hắc, lời còn chưa nói hết, Vương Thục Phân ngồi bên cạnh đã hung hăng cho hắn một bạt tai.

“Tên nhóc này, con ở bên ngoài đến ngốc rồi hả? Ai lại để người vợ đang mang thai của mình uống rượu chứ, mẹ cho con biết , nếu như cháu trai cháu trai của mẹ xảy ra chuyện, mẹ sẽ không bỏ qua cho con đâu!”

Vương Thục Phân giống như một con sói cái đang bảo vệ con mình, căm tức nhìn Diệp Lăng, chẳng lẽ đứa con của mình đã bị ngốc rồi sao?

Bà ta chưa từng thấy ai bảo người vợ mang thai của mình uống rượu cả, thật là, xem ra tối hôm nay nhất định phải giáo dục lại hắn, nếu không, không chừng tên ngốc này lại làm ra chuyện gì ngu ngốc cũng nên.

Diệp Lăng ôm đầu, vẻ mặt ủy khuất: “Mẹ làm gì vậy, nếu mẹ còn làm như vậy nữa, cháu trai cháu gái của mẹ có xảy ra chuyện hay không thì con không biết, nhưng con biết con sớm muộn gì cũng bị mẹ đánh chết thôi.”

Làm gì chứ, có được cháu trai cháu gái thì con trai bỗng nhiên lại giống như một tên côn đồ, đúng là không công bằng mà.

“Ai nha, con trai à, chẳng phải vì mẹ lo cho các bé cưng hay sao, con nhìn con đi, sao lại bảo vợ mình uống rượu chứ, ít nhất con cũng phải biết một chút kiến thức y học thông thường chứ.”

Vương Thục Phân vội vàng an ủi Diệp Lăng, dù sao hắn cũng là con của bà, sao bà có thể không quan tâm yêu thương hắn chứ.

Diệp Lăng xoa đầu nhếch miệng cười: “Mẹ yên tâm đi, đó là cháu trai cháu gái của mẹ, nhưng cũng là con trai con gái của con mà, Ngọa Long Túy kia là do con trai của mẹ phát minh ra, sao con có thể không hiểu chứ.”

“Con nói cho mọi người biết a, Ngọa Long Túy kia được làm từ nước giếng do Long Mạch tẩm bổ, một khi uống vào, không dám nói đến những thứ khác, nhưng ít nhất có thể khiến thân thể khỏe mạnh, còn hữu dụng hơn cả những Linh Đan Diệu Dược kia.”

“Nhưng lại không hề tổn thương đến thân thể, điểm này có thể khẳng định, cho nên, mọi người cứ lấy rượu ra uống đi, nhưng nếu uống nhiều cũng sẽ say đó, dù sao đây cũng là rượu mà.”

Diệp Lăng rất tự hào nói, rượu uống vào không hề tổn thương thân thể, hơn nữa còn có thể giúp thân thể khỏe mạnh, chỉ riêng điểm này thôi cũng đã đủ để khiến Ngọa Long Túy bán chạy, hơn nữa còn được mọi người yêu thích.

Đương nhiên, một vạn bình rượu bình rượu này, tỉ lệ nước giếng được dùng vẫn tương đối lớn, mà nhóm bình rượu chuẩn bị bán ra kia, tỉ lệ sẽ ít hơn một chút.

Vương Thục Phân có chút nghi ngờ: “Nói giống như hát vậy, ai biết đó là thật hay giả, nếu như gây hại đến em bé thì con không có chỗ để ngồi hối hận mà khóc đâu.”

“Mẹ, đó cũng là con trai con gái của con mà, mẹ yên tâm, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, con dùng nhân cách của mình để đảm bảo!”

Diệp Lăng nghiêm túc nói, mà Mạc Tinh ở một bên thì lại liếc mắt nhìn hắn: “Hóa ra cậu có nhân cách nha!”

Diệp Lăng không thèm để ý đến tên xui xẻo kia, chỉ là một tên nhược trí mà cũng có mặt mũi để nói hắn, cậu có nhân cách, cậu có nhân phẩm, dù sao Diệp Lăng cũng không cần biết.

Mấy chai Ngọa Long Túy được mở ra, một mùi rượu nồng nặc bay ra, khiến các cô gái đều nuốt một ngụm nước miếng.

“Đến đến, nếm thử rượu này đi, lát nữa mang về cho mấy ông bố bà mẹ trong nhà vài chai.” Diệp Lăng hào phóng nói.

Mọi người gật đầu, bưng ly rượu nhỏ lên thận trọng nhấp một ngụm, sau đó con mắt lập tức phát sáng, giống như ánh sao rực rỡ, tràn ngập vẻ không thể tin tưởng.

“Rượu này thế mà lại uống ngon như vậy, đây tuyệt đối là loại rượu ngon nhất mà em từng được uống, nó còn ngon hơn cả Mao Đài Ngũ Lương Dịch kia, cực phẩm, đúng là cực phẩm.”

Ninh Ngọc San khiếp sợ nói, sau đó liền lấy điện thoại gọi đi, sau khi điện thoại được nhận cô ta liền kích động nói: “Này, lão già, con nói cho cha biết a, Diệp Lăng lại mang về rất nhiều rượu, còn ngon hơn cả Một Ngụm Ưu Sầu mà cha lấy đi gấp trăm lần nghìn lần a! Đây tuyệt đối là rượu ngon nhất mà con từng uống, hơn nữa Diệp Lăng còn nói, nó có thể khiến thân thể khỏe mạnh, không hại thân...”

Lời còn chưa nói hết, điện thoại bên kia đã cúp, Diệp Lăng sửng sốt, mẹ kiếp, ông cha vợ này phỏng chừng sẽ điên cuồng đánh giết tới nhà hắn a.

Mọi người đều uống Ngọa Long Túy, lại phối hợp với những món ngon do Hùng Tam làm, mỗi người đều ăn đến mức tay dính đầy dầu mỡ, khuôn mặt đỏ rực.

Ngay cả Vương Thục Phân cũng quên mất việc bà ta vừa mới phản bác lời của con trai mình, ăn từng miếng thịt to uống từng ngụm rượu lớn.

“Chậc chậc, đây mới gọi là rượu a, những thứ trước đây em uống đều là nước, nước sôi!”

Mộ Ngưng Hàm đường đường là một vị Đại Tỷ vẫn rất có tư cách nói những lời này, lời của cô ta không hề khoa trương chút nào, rượu mà cô ta từng uống không đến 1000 loại thì cũng phải có mấy trăm.

Nhưng rượu này, tuyệt đối vượt ra ngoài dự liệu và tưởng tượng của cô ta, đây chính là rượu ngon trên đầu lưỡi.

Mười mấy người uống đến mười bình Ngọa Long Túy, kết quả bọn họ đều say, đặc biệt là hai tên không biết xấu hổ Mạc Tinh và Lý Thiên Hạo đều uống đến mức điên cuồng.

Tính tổng lại, hai tên khốn kiếp này đã uống hơn bốn bình, nói cách khác mỗi người đều uống hơn một kg rượu.

Kết quả không ngoài dự liệu, hai người họ giống như hai con heo, vừa ngã xuống sofa liền ngủ mất.

Chờ đến khi ăn cơm xong, tất cả mọi người bao gồm cả Tiểu Bạch và Thanh Y đều uống say, trong đó Vương Thục Phân vẫn xem như còn thanh tỉnh, dù sao người già vẫn có chút dè dặt hơn.

Ban đêm, Diệp Lăng xoa đôi mắt nhập nhèm tỉnh lại, nhìn thấy có rất nhiều cô gái đang nằm lung tung trên giường của mình, dáng người của mỗi người đều rất mê hoặc, sắc đẹp tuyệt mỹ, khiến hắn không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.

“Chậc chậc, nếu như mình cõng hết bọn họ lên giường lớn, khi bọn họ tỉnh lại liệu có ăn tươi mình không nhỉ.”

Diệp Lăng vuốt cằm cười hắc hắc, dáng vẻ gian trá, giống như một kẻ phong lưu không chuyện ác nào không làm trong phim truyền hình.

“Có ăn hay không em không biết, nhưng em nghĩ bọn em nhất định sẽ thiến anh.”

Đột nhiên, một giọng nói lạnh như băng truyền đến khiến Diệp Lăng sững sờ, mà Trầm Nguyệt Tâm ở một bên thì lại mở ra đôi mắt mông lung, sau đó ngồi dậy, bộ quần áo nghiêm túc ban đầu bây giờ đã vô cùng tán loạn.

Khuôn mặt hoàn mỹ đỏ bừng nhìn Diệp Lăng, không cần phải nói, thế mà lại có một loại phong tình đặc biệt.

Diệp Lăng cười hắc hắc, ôm Trầm Nguyệt Tâm vào trong ngực: “Vợ, ánh rất nhớ các em, thật đó.”

“Nhớ em nhiều hơn, hay là nhớ bọn họ nhiều hơn?” Đầu Trầm Nguyệt Tâm chui vào lồng ngực Diệp Lăng.

Diệp Lăng sững sờ, oa nha nha, cô nàng này thật lợi hại a, một lời trúng ngay mục tiêu.

“Giống nhau cả giống nhau cả, ở trong mắt anh, các em đều giống như nhau.” Diệp Lăng xấu hổ nói.

“Giống nhau? Vậy tại sao bọn họ đều mang thai nhưng em lại không có?” Trầm Nguyệt Tâm hung hăng đánh thêm một quyền nữa vào ngực Diệp Lăng, đánh đến mức hắn có chút hít thở không thông.

Diệp Lăng nhìn xung quanh một chút: “Cái đó, hạt giống không giống nhau a, có lẽ là do vùng đất kia của em không hợp với loại hạt giống ưu tú của anh đi.”

“Anh đó, đúng là ba hoa, hôm nay uống nhiều rượu như vậy, kết quả buổi chiều không thể tổ chức một buổi họp quan trọng rồi.” Trầm Nguyệt Tâm liếc nhìn Diệp Lăng.

Diệp Lăng cười hắc hắc, vừa định hoạt động một chút, đột nhiên nghe được một tiếng gầm to từ phía dưới phát ra.

Bình Luận (0)
Comment