Cảnh tượng này quá mức rung động, khiến cho Tiểu Mao Ca cảm thấy vô cùng hối hận.
Không có việc gì thì liền ở nhà đi, đi ra ngoài làm cái gì chứ, một vạn đâu chưa thấy, kết quả thì hay rồi, chọc đến nhân vật lớn như vậy, hơn nữa người ta còn là sĩ quan cấp cao.
Ngẫm lại Tiểu Mao Ca liền cảm thấy kinh hãi, sĩ quan cấp cao a, biết rõ vấn đề đáng sợ sâu bên trong đó, gã thật sự rất muốn khóc a, dẫn côn đồ đến tập kích sĩ quan cấp cao?
Đó tuyệt đối chính là biểu hiện của việc ngại bản thân sống quá lâu, Tiểu Mao Ca ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Diệp Lăng ủy khuất nói: “Diệp thiếu, Diệp thiếu, tha mạng cho tôi đi!”
“Tôi thật sự không biết đó là ngài, nếu không, đánh chết tôi tôi cũng không dám tới, xin ngài hãy tha mạng cho tôi.”
Diệp Lăng nhìn những người đang quỳ trên đất, lạnh lùng lắc đầu: “Dựa theo quy củ mà xử lý đi.”
Nói xong, nhóm người Diệp Lăng liền nghênh ngang rời đi, các đại thiếu cũng liếc mắt nhìn Lục Đào đã ngất xỉu trên mặt đất và Tiểu Mao Ca kia, hai tên này xong đời rồi, cả thành phố Đông Hải này có ai dám giúp họ chứ?
Mà tất cả những việc này đều chỉ vì một người phụ nữ mà thôi, hồng nhan họa thủy, chắc chắn trong quãng đời còn lại, hai người bọn họ nhất định sẽ ghi nhớ rõ chuyện này.
Cục trưởng nhìn thấy đoàn người Diệp Lăng đã rời khu đất này, rốt cuộc cũng khôi phục lại uy nghiêm vốn có, nhìn Tiểu Mao Ca đang ngồi co quắp trên đất, cười lạnh một tiếng.
“Tiểu Mao Ca? Tôi đã ngưỡng mộ đại danh của cậu từ lâu, nhưng lúc này, tôi nghĩ không ai có thể cứu được cậu đâu.”
“Tôi nghĩ tội của cậu cuối cũng cũng sẽ phải nhận sự phán quyết của luật pháp, tôi tin rằng Thẩm Phán sẽ cho cậu một xử quyết công bằng.”
Pháp luật, Thẩm Phán, việc này đối với Tiểu Mao Ca mà nói không khác gì bị thiên lôi đánh xuống, gã là côn đồ đã làm đủ chuyện xấu, nếu như thật sự muốn tính toán giải quyết, chỉ sợ cả đời này của gã khó tránh khỏi vòng lao tù.
“Lục Đào! Lão tử liều mạng với mày!”
Tiểu Mao Ca điên cuồng nhào lên người gã Lục Đào đã hôn mê kia, hung hăng cắn một ngụm, trong miệng lập tức dính đầy máu, Tiểu Mao Ca điên cuồng rống to, gã không cam lòng.
Giãy giụa dưới tầng chót của xã hội nhiều năm mới có thể đi đến ngày hôm này, nhưng lúc này, gã đã hoàn toàn rơi xuống vực sâu, cũng không bao giờ có cơ hội chuyển mình nữa.
Mà đoàn người Diệp Lăng đang chậm rãi đi về phía trang viên, các cô gái và Vương Thục Phân đều đã nhận được điện thoại từ sớm, cho nên đã đứng trước trang viên chờ từ lâu. Hùng Tam cũng đem một bàn đồ ăn tới.
Trong trang viên, Mạc Tinh, Lý Thiên Hạo, Thanh Y và Tiểu Bạch đã khôi phục bản thể như một con sư tử đang đứng sau lưng Diệp Lăng.
“Chồng à, cuối cùng anh cũng về rồi, em nhớ anh muốn chết, hôn hôn!”
“Em thật sự phục anh rồi, mỗi lần anh về đều mang theo một cô gái, có phải anh không mang người về thì trong lòng sẽ cảm thấy không thoải mái đúng không?”
“Đúng vậy, các chị em, người đàn ông này quá hoa tâm, em cũng cảm thấy hối hận rồi.”
Sau khi các cô gái nhìn thấy Thanh Y đứng sau lưng Diệp Lăng đều sững sờ, trước tiên là chấn động vì nhan sắc tuyệt mỹ của cô, sau đó lại bất mãn quát, hắn là heo sao, mỗi lần trở về đều mang theo phụ nữ?
Diệp Lăng sững sờ, vội vàng xua tay: “Các em làm cái gì vậy, anh và cô ấy không giống như các em đã nghĩ đâu, mau vào nhà trước đi, anh sẽ nói cho các em biết những chuyện đã xảy ra.”
Mà trong lòng Thanh Y cũng nhấc lên sóng to gió lớn, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Diệp Lăng, cái tên này cũng thật hung mãnh, một mình hắn mà lại có nhiều người con gái xinh đẹp đến như vậy?
Cho dù là ở Địa phủ thì cũng không thể xảy ra, làm gì có người đàn ông nào lại có sức hấp dẫn khiến nhiều cô gái cam tâm tình nguyện đi theo như vậy chứ?
Các cô gái nhìn thấy sắc mặt của Diệp Lăng không đúng, cho nên liền tin lời của Diệp Lăng, dù sao đối với Diệp Lăng mà nói, nếu hắn thật sự muốn mang một người phụ nữ về nhà, nhất định sẽ khẳng định một cách gọn gàng dứt khoát.
Mọi người chậm rãi đi vào phòng, sau đó bảo tất cả người giúp việc đi ra ngoài, dù sao những lời mà Diệp Lăng sắp nói, nhất định sẽ khiến cho người thường kinh ngạc đến chết.
“Cô ấy tên là Thanh Y, là đứa con gái duy nhất của Sâm La Vương ở Địa Phủ, cũng giống như Tiểu công chúa vào thời cổ đại của chúng ta vậy.”
Diệp Lăng chậm rãi nói, các cô gái đều sững sờ, Địa Phủ? Con gái của Sâm La Vương?
Mẹ kiếp, vậy đó chính là quỷ a, mọi người đều giật mình sởn gai ốc, tê cả da đầu, mặc dù bọn họ đã biết đến sự tồn tại của Tu Luyện Giả, cũng đã biết Diệp Lăng là một Tu Luyện Giả cường đại, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ được nhìn thấy một con quỷ thật sự a.
Trong vô số tiểu thuyết thần thoại, loại sinh vật quỷ này, à không đúng, rốt cuộc bọn chúng có được xem là sinh vậy hay không đây?
Nói chung, nơi quỷ ở đều rất u ám, chứa đầy giết chóc, chứa đầy những mặt xấu, một con quỷ lớn sống sờ sờ đang xuất hiện trước mặt mọi người.
“Mọi người đang nghĩ gì vậy, mặc dù nói Thanh Y là quỷ, nhưng người ta lại là một tu sĩ chân chính đó, phải biết rằng, cha của người ta chính là Thập Đại Diêm Quân do chính Thiên Đình ngự phong đó.”
“Cho nên đừng nghĩ Thanh Y là quỷ, nghiêm túc mà nói, cô ấy giống như những quan nhị đại trong đời thường của chúng ta, hơn nữa còn là nhị đại cấp cao đó.”
Diệp Lăng vội vàng giải thích cho các cô gái hiểu, thật ra Thanh Y chính là Quỷ Tiên. Nếu cha của cô ta đến đời thực, vậy ông ta chính là quan to cấp cao có quyền cao chức trọng.
Nghe được Diệp Lăng nói như vậy, các cô gái đều thở ra một hơi, gật đầu. Thì ra là thế, chẳng qua ánh mắt của mọi người nhìn Thanh Y vẫn còn có chút khác thường.
“Chào mọi người, tôi là Thanh Y, sau này xin mọi người hãy quan tâm nhiều hơn, có thể tôi sẽ phải làm phiền mọi người một thời gian lâu dài đó.”
Thanh Y đứng dậy, nhìn về phía mọi người khẽ cười nói, dù sao mỗi ngày cô đều điên cuồng nghiên cứu những bộ phim truyền hình của nhân gian, cho nên đương nhiên cô sẽ biết phải nói như thế nào.
Các cô gái thấy vậy cũng không còn sĩ diện nữa, nếu ở cổ đại thì người ta chính là Công chúa đó, có thể chủ động chào hỏi bọn họ, nếu bọn họ còn sĩ diện, vậy chính là đang giả bộ rồi.
Diệp Lăng khoát tay, cười cười kể cho các cô nghe về những trải nghiệm trong chuyến đi lần này, dĩ nhiên hắn chỉ kể đại khái, dù sao hắn cũng không muốn cho các cô biết những chuyện nguy hiểm trong đó.
Sau khi các cô gái nghe xong, mỗi người đều trợn mắt hốc mồm, những việc mà Diệp Lăng trải qua lần này giống như một bộ phim điện ảnh huyền huyễn vậy, quá huyền diệu.
Giết chết Động Chủ của một trong 36 Động Thiên ở đỉnh núi Côn Luân?
Tí Nô của Côn Luân gần như là một cường giả đứng trên đỉnh cao của nhân loại cứ như thế bị người đàn ông của họ làm thịt rồi?
Hỗn Độn Thánh Thú?
Chính là con vật giống Sư Tử kia ư, chính là yêu quái mà vô số các lão đại trên Tiên Giới cũng phải thèm nhỏ dãi ngay cả khi đi ngủ?
Vân gia đã thủ hộ ở Tây Nam hàng nghìn năm, có thể tự do xuất nhập hai giới âm dương?
Còn có câu chuyện tình yêu nghìn năm thê thảm kia, Địa Phủ bạo loạn, nguyên nhân gây ra chính là như vậy?
Hàng loạt sự việc này khiến các cô gái đồng loạt ngây người, nhất là khi nói đến câu chuyện của tên chăn ngựa và Tiểu Mai, khiến trong lòng các cô gái dâng lên chút đồng cảm.
“Được rồi được rồi, chúng ta ăn cơm trước, đã nhiều ngày không ăn cơm của Tam ca làm, thuận tiện cũng để cho Thanh Y và tên hỗn đản Tiểu Bạch này nếm thử, cái gì gọi là mỹ vị.”
Diệp Lăng cười hắc hắc, mà Trầm Nguyệt Tâm ngồi ở một bên cũng vỗ cái trán: “Ồ đúng rồi, trùng hợp cậu vừa gửi đến một bình rượu, có phải chính là Ngọa Long Túy mà anh nói đến không?”
Con mắt Diệp Lăng lập tức tỏa sáng, mà ánh mắt của Mạc Tinh và Lý Thiên Hạo cũng đồng loạt lóe ra tinh quang, loại rượu ngon kia, uống một lần sẽ tưởng niệm suốt đời.