Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 421 - Chương 421: Sợ Đến Mức Choáng Váng

Chương 421: Sợ đến mức choáng váng

Tên Tiểu Mao Ca quản lí quãng đường sắt cao tốc kia thế mà lại quỳ xuống, hơn nữa trong mắt gã còn lộ vẻ sợ hãi không có dũng khí nhìn thẳng vào Diệp Lăng.

Lục Đào ngẩn ra, mẹ kiếp, đây là tiết tấu gì vậy, cái quái gì thế này, chiêu trò cũng thật sâu a.

“Mao ca? Có phải anh cảm thấy không khỏe không? Đến đến đến, tôi đỡ anh.”

Lục Đào vội vã đi tới cạnh Tiểu Mao Ca, gã không tin Tiểu Mao Ca có đại danh đỉnh đỉnh kia sẽ sợ Diệp Lăng, vậy nên gã cho rằng Tiểu Mao Ca khẳng định là không thoải mái.

Ân, nhất định là như vậy, Tiểu Mao Ca vẫn luôn chinh chiến tại sa trường, bị thương chút đỉnh cũng là chuyện bình thường, vết thương có thể tái phát bất cứ lúc nào, cho nên nói việc này cũng rất bình thường.

Nếu không, trước đây Tiểu Mao Ca từng là một người vác đao dọa những lực sĩ ở xung quanh phải chạy quanh đường sắt, sao có thể quỳ trước Diệp Lăng chứ.

Thôi đi, đừng làm rộn, việc đó không thể nào xảy ra được, trong lòng Lục Đào, Tiểu Mao Ca chính là Hạo Nam ca của xung quãng đường sắt cao tốc.

“Mày là tên khốn kiếp! Ông đây sẽ không tha cho mày đâu!” Tiểu Mao Ca điên cuồng hét lên, mồ hôi hột trên mặt lộp bộp rơi xuống mặt đất, sự sợ hãi trong lòng càng lúc càng lớn.

Gã biết Diệp Lăng, cũng biết rõ những chuyện Diệp Lăng đã làm, người làm trong nghề này đều biết đến Hồng Kinh Hội, trước đây Diệp Lăng chính là người đã đánh Hắc Long của Hắc Long Bang đến nỗi không xuống giường nổi.

Sau đó truyền kỳ về Diệp Lăng lại càng ngày càng mạnh mẽ, nói chung Tiểu Mao Ca biết rất rõ, Diệp Lăng là một kẻ mà gã không thể trêu chọc vào, cũng là một tên đầu sỏ mà gã không dám động vào.

Có người nói Lưu Kiệt đại thiếu của thành phố Đông Hải cũng bị hắn chơi chết, hơn nữa còn nghe nói vị tiểu gia này ở thành phố Đông Hải có thủ đoạn thông thiên.

Nghe nói bởi vì đàn em của Hồng Hồng Ca ở Môi Thành đắc tội hắn, cho nên hơn nửa đêm, Hồng Hồng Ca kiêu ngạo đáng sợ kia đã phải chạy từ Môi Thành đến xin lỗi hắn.

Như vậy thì một Tiểu Mao Ca như gã là cái thá gì chứ, nói dễ nghe một chút, thì cũng xem là một nhân vật lớn ở khu vực đường sắt này, nhưng nếu vứt xuống thành phố Đông Hải, gã còn không bằng một con tôm.

Cho nên gã mới rống giận chửi bới Lục Đào, lần này tên khốn kia đã lừa gã thảm rồi, việc này biết phải xử lí thế nào đây!

Mà đương sự là Lục Đào lại nở nụ cười: “Ha ha! Mày đúng là ngu xuẩn, không nghe thấy Tiểu Mao Ca của bọn tao nói sao? Mày là thằng khốn, tuyệt đối sẽ không tha cho mày, còn dám đứng trước mặt Mao ca, còn không mau cút đi!”

Lời này vừa nói ra, tâm lí Tiểu Mao Ca lập tức vỡ tan, cái quái gì vậy, đúng là thằng ngu, mày là heo ư, mẹ nó lỗ tai nào của mày nghe thấy tao đang mắng vị tiểu gia đứng trước mặt này?

Diệp Lăng cũng nhún vai: “Há, thật xin lỗi, rất xin lỗi ha.”

Nói xong, Diệp Lăng vừa muốn di chuyển thì Tiểu Mao Ca đột nhiên ngẩng đầu lên, mồ hôi đầy mặt, gương mặt khủng hoảng: “Diệp thiếu, Diệp thiếu, tôi không biết là ngài, xin hãy tha mạng cho tôi.”

“Nếu như tôi biết đó là ngài, dù cho tôi thêm mười lá gan cũng tuyệt đối không dám tới đây, thằng ngu này không có quan hệ gì với tôi cả, xin Diệp thiếu tha mạng cho tôi.”

Tiểu Mao Ca rốt cuộc không nhịn được nữa, ngẩng đầu tội nghiệp nói, lời này vừa thốt ra, Lục Đào và những tên côn đồ khác đi theo Tiểu Mao Ca lập tức choáng váng.

Cộp cộp, toàn bộ ống tuýp rơi đều xuống trên quảng trường, âm thanh giòn vang, đặc biệt là Lục Đào, gương mặt gã vô cùng mê man: “Mao ca, có phải anh đang nói đùa không?”

“Tôi có thể đồng ý cho anh thêm một vạn nữa, chúng ta là anh em mà, anh không thể không có nghĩa khí như vậy!”

Sắc mặt Tiểu Mao Ca tái xanh, sau khi nghe Lục Đào nói xong, gã liền xoay người hung hăng một cái tát, một tiếng vang dội vang lên, trên mặt Lục Đào vô cùng bỏng rát.

“Mày câm miệng lại cho tao! Mày là tên khốn kiếp, dám trêu chọc Diệp thiếu, ai cho ngươi lá gan vậy hả!”

Tiểu Mao Ca rống giận, hận không thể ăn tươi Lục Đào, đồ con lợn này, mày hại ông đây rồi, mày không có mắt a, bây giờ còn ở đây bô lô ba la, mẹ nó mày bị mù chữ à? Không biết chữ “chết” viết như thế nào sao?

Lục Đào ngẩn người, trong nháy mắt hai chân bắt đầu có chút run rẩy, người mà ngay đến Tiểu Mao Ca cũng không dám khi dễ, thậm chí gặp mặt còn muốn quỳ xuống, rốt cuộc lợi hại đến mức nào?

Có thể một tay che trời ở thành phố có kinh tế nổi tiếng trên thế giới này, lẽ nào không thể dùng một lời nói để quyết định sự sống chết của kẻ khác?

“Đại... Đại ca, tôi sai rồi, tha cho tôi đi!”

Phịch, Lục Đào cũng quỳ xuống, bộ dạng rất đáng thướng, mà Tiểu Mao Ca đang đứng ở một bên cũng vội vã quỳ xuống, hơn hai mươi tên côn đồ ở sau lưng gã thấy vậy, cũng triệt để choáng váng.

Thế này là thế nào, thế giới này thay đổi rồi ư?

Ngay cả Tiểu Mao Ca nổi danh là kẻ liều mạng không sợ chết cũng đều quỳ xuống, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?

Đám côn đồ cũng không phải người ngu, bọn họ lập tức nghĩ tới một khả năng đáng sợ, đó chính là người thanh niên trước mắt là ông Phật lớn không thể trêu chọc nổi.

Mà đúng vào lúc này, đột nhiên có vô số tiếng động cơ xe vang lên, mọi người đều không nhịn được quay đầu lại nhìn, sau đó trong mắt lập tức hiện ra sự kinh ngạc.

Ferrari, Lamborghini, thậm chí người am hiểu về xe còn thấy có cả hai chiếc Bugatti, có hơn mười mấy chiếc xe sang trọng dừng ở bên cạnh quảng trường.

Rầm rầm rầm, tiếng đóng cửa xe khiến lòng người căng thẳng, Tiểu Mao Ca và Lục Đào cũng không khỏi quay đầu lại, sau khi nhìn thấy có vô số thanh niên phong độ bất phàm, tất cả bọn họ đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Đám người kia, sợ họ mới là nhóm nhị đại thiếu gia chân chính có thể khuấy động mưa gió ở thành phố Đông Hải đi?

Mà càng khiến bọn sợ kinh hãi hơn, đó chính là khi tất cả các vị đại thiếu kia đi đến bên cạnh bốn người Diệp Lăng, bọn họ đều tỏ ra rất cung kính: “Hoan nghênh Mạc thiếu, Diệp thiếu trở về Đông Hải.”

Phịch phịch, toàn bộ những tên côn đồ đều nhịn không được mà quỳ xuống, đặc biệt là Lục Đào, hai tròng mắt gã đã dại ra, gần như muốn ngất đi.

Trái tim nhỏ của gã không chịu nổi đả kích này a, mẹ nó, đây đều là những loại người nào chứ, bọn họ đều là những người mà gã ngưỡng mộ.

Diệp Lăng và Mạc Tinh cười gật đầu, những đại thiếu kia nhìn cảnh tượng trước mắt, lập tức hiểu rõ là chuyện gì đã xảy ra.

Lý Siêu, tên mở bệnh viện kia cười nhạt nhìn Tiểu Mao Ca và Lục Đào: “Chậc chậc, để tôi xem thử đây là ai, dám ở thành phố Đông Hải trêu chọc Mạc thiếu chúng ta, tôi thấy các người đúng là không biết sống chết a.”

Lục Đào và Tiểu Mao Ca đều run lẩy bẩy, tiêu rồi, tiêu rồi a, lần này chỉ có thể xin mấy vị tiểu gia trước mắt này nhẹ tay.

Mà giây tiếp theo liền có vô số tiếng còi xe cảnh sát vang lên, tất cả xe cảnh sát của Lục Bộ đều dừng lại ở chỗ này, vô số cảnh sát cầm súng thật đạn thật vội vàng chạy về phía bên này.

Vô số họng súng đen ngòm chĩa về phía đoàn người Lục Đào, lần này Lục Đào đã hoàn toàn không khống chế được nữa, gã trực tiếp ngồi bệt xuống mặt đất.

Trời ạ, rốt cuộc gã đã chọc đến vị nhân vật lớn nào a, đây thật sự không phải là đang quay phim truyền hình ư?

Một người đàn ông trung niên đi tới, nhìn về phía Mạc Tinh cười nói: “Thật xin lỗi Mạc thiếu, đã mang lại phiền toái cho cậu rồi.”

Sau đó xoay người, nhìn về phía Diệp Lăng cúi chào, sắc mặt nghiêm túc: “Cục trưởng cục đường sắt xin trình diện Diệp sĩ quan, xin hỏi phải xử lí đám côn đồ này như thế nào, xin sĩ quan cấp cao hãy ra lệnh.”

Sĩ quan?

Lần này Lục Đào bỗng nhiên cảm thấy hoa mắt, tê liệt ngã xuống mặt đất, mà hai chân của Tiểu Mao Ca cũng trở nên run rẩy, từ hai chân của gã chảy xuống một chất lỏng tanh tưởi.

Diệp Lăng nhìn Mạc Tinh, cái tên này, làm ra trận thế lớn như vậy, nhất định là kiệt tác của cậu ta, việc này không cần phải nói nữa rồi.

Bình Luận (0)
Comment