Chỉ là một đám du côn phố phường mà thôi, nếu như Diệp Lăng để chuyện này trong lòng, vậy hắn còn lặn lộn ở chỗ này làm gì. Sớm một chút tìm một mảnh đất có phong thủy tốt đâm đầu chết là được rồi.
Người đàn ông thấy vẻ không mấy quan tâm của Diệp Lăng, hình như không quan tâm đến lời của mình nói, không khỏi lắc đầu.
Thanh niên bây giờ đều không nghe lời nói của người lớn tuổi, thì chỉ phải chịu thiệt mà thôi, một lát nữa sẽ đến đến trạm đường sắt cao tốc, lúc đó mới biết hối hận.
Chẳng qua người đàn ông trung niên này cũng chỉ khuyên bảo nói một chút cho Diệp Lăng mà thôi. Hiện tại cái xã hội này, không phải người thân hay bạn bè thì không ai mạo hiểm đứng ra vì người khác, loại người này đã biến mất lâu rồi.
Miệng Lục Đào tràn đầy máu tươi, gương mặt thì sưng phù, nghiến răng nghiến lợi âm trầm nhìn Diệp Lăng. Mày là cái tên hỗn đản, một lát nữa mày sẽ ôm chân lão tử cầu xin tha thứ.
Hừ, anh em tao chính là xã hội đen, tao là người của xã hội đen, báo cảnh sát sẽ rất mất mặt.
Đến lúc này, Lục Đào vẫn giữ vững chấp niệm trong lòng. Không thể không nói, đây là chuyện không dễ dàng, kiên định với chấp niệm như thế, cho nên gã mới có thể thuận lợi lừa gạt những cô gái có ước mơ trở thành minh tinh.
Người cố chấp với lòng tin của mình , bình thường có hai loại, một loại là có thể đạt được địa vị mà mình mơ ước. Người như thế, bình thường đều có chỉ số IQ và EQ đáng sợ, tuy bọn họ cố chấp, nhưng lại rất có lòng tin vào mình.
Mà loại người còn lại cũng chính là Lục Đào, là loại người ngu xuẩn không đâm đầu vào tường Nam thì không từ bỏ. Cả ngày nghĩ mình chính là anh hùng Hạo Nam trong phim Hong Kong như ngày còn bé.
Nhưng gã đã quên đó chính là phim ảnh, là không có thật. Huống chi nếu là thật thì Hạo Nam đó có cấp bậc gì, còn gã thì thuộc về cấp bậc gì.
Đừng nói trở thành người như Hạo Nam, ngay cả địa vị của tên Tiểu Mao Ca cũng xa vời đối với gã. Cứ thích đùa giỡn, đàng hoàng làm công việc của mình thật tốt đi.
"Hừ, chờ mình phế đi tên nhóc này, về sau mình sẽ nổi tiếng ở cái khu đường sắt cao tốc này, hừ hừ."
"Chờ đến khi đó, mình sẽ được bao nhiêu người sùng bái, giới hắc bạch đều sẽ kính nể, mỹ nữ vờn quanh, nghĩ đến đúng là kích thích."
Tên ngu xuẩn này còn ở đây ảo tưởng, không cảm thấy cái dáng vẻ mình bị đánh rụng răng có bao nhiêu thê thảm. Hết cách rồi, người ta vẫn luôn cố chấp, không tin chuyện tà ma.
Sau mấy tiếng, xe lửa ngừng lại, bốn người Diệp Lăng đứng dậy, đưa tay vươn người. Nhìn từng tòa nhà cao tầng quen thuộc, trong lòng cảm thán một phen, về nhà rồi.
"Đi đến quán ăn vặt thôi, tối nay ông đây sẽ mời cô nếm thử cái gì được gọi là món ăn ngon."
Diệp Lăng cười nói với Thanh Y cười nói, mùi vị của quán cơm Hùng Tam không phải là quán cơm trên thị trường nào cũng có thể so sánh, dù cho là đại lý món ăn ngon cũng thua xa.
Tài nấu ăn được truyền thừa mấy trăm năm, cũng không phải là chuyện vô ích, tuyệt đối có thể làm cho người ta hận không thể nuốt luôn lưỡi vào.
Tròng mắt Thanh Y phát sáng, nghe được hai chữ món ăn ngon này, con mắt sáng hẳn lên. Đến nhân gian rồi cô mới biết được, thức ăn truyền thống trăm nămở Địa Phủ kia, ăn vào giống như nhai sáp vậy.
Ở cửa xe lửa, Lục Đào cười lạnh nhìn bốn người: "Nhóc con, đừng nghĩ chạy trốn, một lát nữa lão tử tao sẽ để mày quỳ xuống khóc rống!"
"Tất nhiên, tao là người xã hội đen, tao cũng không phải là loại người lịch sự gì. Muốn xin lỗi lão tử, có thể nhưng phải quỳ xuống bưng trà rót nước cho tao, như vậy tao có thể thử suy nghĩ bỏ qua cho mày."
Diệp Lăng nhìn Lục Đào giống như một kẻ ngu, không khỏi lắc đầu: "Thực sự là xã hội hiện nay có rất nhiều thanh niên trẻ trâu, không nghĩ tới mày tập hợp tất cả trí tuệ của bọn trẻ trâu vào người mày."
Nói xong, bốn người không để ý đến gã, xoay người xuống xe lửa, Lục Đào nhất thời sửng sốt: "Ai, cái quái gì vậy, tên này mắng mình hay là khen mình."
Nhất thời, gã muốn nói cho rõ ràng, nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt tái xanh, vội vàng đuổi theo Diệp Lăng.
Trên quảng trường của đường sắt cao tốc, bốn người Diệp Lăng mới vừa đến đây. Lục Đào một đường chạy chậm đuổi tới, trực tiếp đứng ở bên cạnh Diệp Lăng, cắn răng nghiến lợi chỉ vào hắn: "Mày đứng lại đó cho tao!"
"Tao nói, mày đừng hòng đi khỏi chỗ này! Tao cho mày biết, ngày hôm nay mày xong rồi, đắc tội tao, ai cũng không cứu được mày!"
Bây giờ ở nơi này Lục Đào vẫn còn có ý nghĩ kỳ lạ, Diệp Lăng thở dài không biết làm như thế nào. Mẹ nó nể trí thông mình của mày, nên ông đây không để ý đến mày, bây giờ mày vẫn còn nhảy nhót như cọng lông, thật là đã chuẩn bị để tao đập chết mày, mày mới thoải mái?
Mà đúng lúc này, hơn hai mươi tên côn đồ tay cầm ông tuýp khí thế hung hăng đến chỗ này.
Lục Đào quay đầu nhìn lại, nhất thời vô cùng đắc ý: "Nhóc con, mày xong rồi, đừng nghĩ báo cảnh sát, tao cho mày biết, Tiểu Mao Ca đã chào hỏi với bọn họ rồi."
"Chúng ta có nửa giờ để tính toán thật tốt chuyện của chúng ta, yên tâm đi, mày tuyệt đối sẽ cảm thấy xót xa và xấu hổ cho hành vi lúc trước của mình!"
Nói lời này, Lục Đào vội vã chạy tới chào hỏi đám côn đồ kia, cao hứng bừng bừng. Các anh em vội tới cổ vũ cho gã, mặc dù đã bỏ ra một chút tiền, nhưng cái này đại biểu cho việc gã có thể đi vào trong cái vòng xã hội này rồi?
Tên cầm đầu nhóm côn đồ nghiêng đầu, ngậm điếu thuốc đang cháy dỡ, vẻ mặt tràn đầy khinh thường. Tên cầm đầu này ở trần, cắt kiểu tóc như cái mao của con gà, nhuôm màu vàng rực rỡ như một đóa hoa cúc.
Hắn ta chính là Tiểu Mao Ca, chính là bá chủ vùng này, dưới tay có trăm tên côn đồ.
Mạc Tinh nhìn khí thế kia nhất thời liền vui vẻ: "Ái chà chà, ha hả, sao tôi lại không phát hiện ra, thành phố Đông Hải còn có loại giả trâu bò này, thực sự là làm ông đây cười chết mà."
"Không tệ không tệ, xem ra tôi phải dạy dỗ bọn kia, mấy người xem cái tên hỗn đản có cái đầu như cái mao gà kia, ai u tôi sát, tôi không nhịn được, cười chết ông đây rồi."
Mạc Tinh không che giấu mà cười ha ha, đối diện là Lục Đào mang vẻ mặt nghiêm túc, có phải mày nên tôn trọng Tiểu Mao Ca một chút không. Đây là đại ca của tao, mày không biết tử kỳ của mình sắp đến à.
Đúng lúc này, hơn hai mươi tên côn đồ đi theo Tiểu Mao Ca đã đi tới, từng người đều kiêu ngạo ngẩng cao đầu, giống như bọn gã chính là Chúa Tể của thế giới này.
"Tiểu Mao Ca, cảm ơn cảm ơn, cảm ơn anh đã cho các anh em đến cổ vũ cho tôi!"
Lục Đào vội vã cầm tay Tiểu Mao Ca, Tiểu Mao Ca rất là cao ngạo gật đầu. Nếu không phải tên này hứa cho hắn ta một vạn tệ, hắn ta mới lười quản chuyện của người này.
"Còn có các anh em nữa, cảm ơn cảm ơn, tối nay tôi mời mọi người đi uống rượu!"
Lục Đào cao hứng nói, sau đó xoay người nhìn Diệp Lăng cười khinh thường: "Thế nào, nói đi, ân oán của chúng ta nên giải quyết như thế nào đây?"
"Chẳng qua mày cần phải rõ ràng, tính khí của các anh em tao không tốt lắm. Nếu như mày nói những lời không tốt, bọn họ sẽ tức giận, tao cũng ngăn không được."
Uy hiếp, tuyệt đối là uy hiếp, Diệp Lăng cũng là vui vẻ, lắc đầu.
"Ha hả, lại đây cho tao xem thử, là ai làm khó dễ anh em của Tiểu Mao Ca tao. Thực sự là ăn gan hùng mật gấu, cũng không biết hỏi thăm thử, cái vùng này ai dám chống lại tao!"
Tiểu Mao Ca cười nhạt, phun điếu thuốc trong miệng xuống mặt đất, ngẩng đầu cao ngạo đi tới bên cạnh Diệp Lăng, cẩn thận quan sát Diệp Lăng.
Lục Đào nhe răng cười, Tiểu Mao Ca tự thân ra tay thì chuyện này sẽ dễ như trở bàn tay.
Diệp Lăng nhìn cái mao gà trên đầu của Tiểu Mao Ca, không khỏi vui vẻ. Thực sự là ở dưới nước có rất nhiều vương bát đản, khắp nơi đều là đại ca.
"Nói đi, muốn xử lý tao như thế nào?" Diệp Lăng cũng cười nói.
Mà vào lúc này, đột nhiên Tiểu Mao Ca làm ra một hành động làm cho mọi người khiếp sợ vạn phần.
Tiểu Mao Ca - kẻ xưng vương xưng bá có cái khu này, vậy mà cả người run lên, bịch một tiếng quỳ xuống mặt đất.