Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 419 - Chương 419: Nhân Vật Lớn Tiểu Mao Ca

Chương 419: Nhân vật lớn Tiểu Mao Ca

Diệp Lăng ngoắc tay về phía Lục Đào mà Lục Đào lại cười khinh thường, trực tiếp xua tay cự tuyệt.

"Tôi cho cậu biết, bây giờ muốn nói mềm mỏng, đã chậm. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều cho bạn gái của cậu, nhưng cậu không chỉ ngăn cản, còn nói chuyện không khách khí với tôi."

"Cậu có biết không, cậu đã làm mất tương lai có bao nhiêu tốt đẹp của bạn gái cậu, trách nhiệm này, cậu gánh nổi sao?"

"Hủy đi tương lai của người ta, bây giờ còn muốn giải thích, tôi cho cậu biết, trên thế giới này có rất nhiều người phạm lỗi, nhưng có mấy người có thể dùng lời xin lỗi để đổi lấy hậu quả mà mình phải gánh chịu?"

Lục Đào hiên ngang lẫm liệt nói, Diệp Lăng sửng sốt. Mẹ nhà nó, hắn đây muốn tức giận rồi, tên này bị sao vậy, một bộ tự cho mình đúng, như hắn thiếu nợ gã vậy.

Người xung quanh cũng đều ngẩn ngơ, không thể nào, cậu thanh niên ngoắc tay với tên đần độn kia, sẽ không thực sự muốn xin lỗi người chứ?

Không muốn, chúng tôi không thích nhìn cảnh xin lỗi đâu, đánh một bạt tai đạp chết gã, trong lòng của chúng tôi tuyệt đối sẽ thoải mái.

Nhưng nếu như cậu nói xin lỗi, chúng tôi liền không vui. Mặc dù chúng tôi là người xem, thế nhưng chúng tôi đã đầu nhập cả thể xác và tinh thần vào chuyện này, cho nên chúng tôi thực sự rất chú ý.

"Tôi không muốn nhận lời xin lỗi của cậu, chẳng qua tôi vẫn có thể cho cô gái này một cơ hội, cô ấy hoàn mỹ như vậy, không thể bởi vì cậu mà mất định con đường làm minh tinh sáng chói được."

"Đối với cô ấy mà nói rất không công bằng, mà con người của tôi cũng không hẹp hòi như vậy. Cho nên, tôi tha thứ cho cô ấy, thế nhưng không có nghĩa là tôi tha thứ cho cậu, cậu nhớ kỹ cho tôi!"

Lục Đào tự cho mình là đúng, làm cho Diệp Lăng tức đến nghiến răng, hừ, lần đầu tiên hắn thấy loại mặt hàng này, thực sự là cực phẩm làm cho người ta cực kỳ chán ghét.

Diệp Lăng nhìn Thanh Y cũng đang ngẩn người: "Thanh Y, cô thấy như thế nào?"

"Tôi cảm thấy suy nghĩa trong lòng anh chính là suy nghĩ trong lòng tôi." Thanh Y nói như thế với Diệp Lăng.

Diệp Lăng sửng sốt: "Trong lòng cô nghĩ gì?"

"Ai, trong lòng tôi nghĩ gì anh còn không biết sao, hỏi bậy cái gì, hãy làm theo suy nghĩ của mình, tôi tuyệt đối ủng hộ anh!" Thanh Y cũng oán hận nói.

Diệp Lăng gật đầu: "Đã như vậy, tôi đây đã biết, yên tâm đi, hai người chúng ta tuyệt đối có cùng ý nghĩ."

Dứt lời, Diệp Lăng liền xoay người, bỗng nhiên giơ bàn tay lên, sau đó hung hăng vô tới Lục Đào đang đắc ý không phát hiện ra Diệp Lăng đã xoay người lại.

"Kháo, nhanh nhìn, bàn tay giơ lên, vỗ rồi vỗ rồi, tới trên mặt rồi!"

Cách đó không xa, một thanh niên vô cùng kích động, cuối cùng cũng ra tay, mẹ nó mọi người đợi đã lâu rồi, cái tát của anh là tới trễ rồi đó.

Bộp một tiếng, thanh âm thanh thúy vang lên, trái tim của tất cả mọi người đều cảm thấy thoải mái, nhưng khi nhìn thấy Lục Đào thì cũng đều sửng sốt, thân thể của gã trực tiếp bị một cái tát đánh bay.

Ầm ầm, thân thể Lục Đào hung hăng nện xuống đất, gã cảm thấy khí huyết sôi trào, phun một ngụm máu xuống mặt đất, oa oa kêu rên, vẻ mặt không thể tin được nhìn Diệp Lăng.

"Mày dám đánh tao? Mày lại dám đánh tao?" Lục Đào bụm mặt, cảm giác được mặt mình nóng hừng hực, đều muốn rạn nứt ra rồi.

Diệp Lăng nhìn mỗi một khán giả xung quanh đang vô cùng hưng phấn kia, nhất thời nở nụ cười: "Yên tâm, yên tâm, mọi người, mọi người nói tên này có đáng đánh không?"

"Nên đánh! Đánh gã đi, lão tử ghét nhất là loại người như thế, giả bộ thanh cao, kết quả lại là một tên lường gạt!"

"Đánh gã! Tôi ra 5 đồng tài trợ, đánh mạnh vào!"

"Đánh cho gã không nhìn thấy chân trời, cũng tìm không được người gã yêu, cả người đều đê tiện, lão tử nhìn không quen."

"Đánh đi! Đánh đi! Anh em, tôi bỏ 5 đồng đánh gã, đừng ghét bỏ tiền ít."

Nhất thời người xem xung quanh đều sợ thiên hạ không loạn, Diệp Lăng cười ha ha lên. Đi tới bên cạnh Lục Đào, từ trên cao nhìn xuống gã, nở nụ cười lạnh lùng.

"Mày cảm thấy tao có dám đánh mày hay không?" Diệp Lăng hỏi rất chân thành.

Lục Đào choáng váng rồi, cái quái gì vậy, đây là có ý gì, tại sao gã lại bị mọi người coi là kẻ thù chung. Tốc độ chuyển biến này cũng quá nhanh đi, gã cũng đâu có làm ra chuyện gì.

Ủy khuất, suy nghĩ đầu tiên trong đầu chính là ủy khuất, Lục Đào giùng giằng đứng dậy, đau đớn trên thân thể không làm cho gã cảm thấy đau, mà làm cho gã đau chính là cảm giác đau lòng này.

Gã vậy mà lại trở thành người bị mọi người mắng chửi, là nhân vật phản diện bị mọi người phỉ nhổ. Đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng, gã là hộ hoa sứ giả, là đại biểu của chính nghĩa.

Ba, Diệp Lăng lại tát một cái tát nữa, Lục Đào nhìn bàn tay ngày càng biến lớn đang hung hăng vỗ lên mặt mình.

Hai con mắt của gã trợn tròn, nhất thời cả người đều có cảm giác như bay bổng và trống rỗng. Gã nhất thời bay lên, loại cảm giác này, quá kỳ diệu.

Phù phù, Lục Đào trực tiếp ngã xuống đất, giãy giụa ngồi dưới đất. Gã đã choáng váng, hoàn toàn bị đánh đến choáng váng!

"Mày dám đánh tao! Mày biết tao là ai không? Tao cho mày biết, một vùng trạm đường sắt cao tốc kia là của Tiểu Mao Ca, đó là bạn bè thân thiết của tao, tao muốn mày chết không yên lành!"

"Tao cho mày biết, mày xong rồi, tao sẽ không bỏ qua cho mày, tao để cho mày biết sự lợi hại của tao!"

Lục Đào rống to hơn, trực tiếp lấy nhân vật lớn sau lưng ra. Ở trong lòng gã, Tiểu Mao Ca tuyệt đối chính là một nhân vật lớn, ngay cả Sở trưởng của sở cảnh sát xung quanh đây cũng đều xưng anh em với hắn ta đó.

Có thể xưng anh em với Sở trưởng, còn chưa phải là nhân vật lớn sao. Hừ, đắc tội với mình, chỉ cần cho Tiểu Mao Ca một chút tiền, tuyệt đối có thể bẻ gãy tay của tên trước mắt dám tát gã này.

Diệp Lăng sững sờ, nhất thời nở nụ cười: "Chưa nghe nói qua, chẳng qua tao nghĩ, lúc này ở đây uy hiếp tao, tại sao mày không nghĩ đến sự an toàn trước mắt nhỉ?"

Nghe xong lời này, nhất thời Lục Đào sững sờ, ngẫu nhiên hít vào ngụm khí lạnh, xấu hổ cười: "Ah, tao cho mày biết, đừng nghĩ ra tay với tao, tao không phải dễ trêu chọc đâu!"

"Tao không biết mày dễ chọc hay không dễ chọc, nhưng tao biết mày chính là thiếu đánh." Diệp Lăng nhếch miệng cười, hàm răng trắng nõn phát ra ánh sáng làm cho Lục Đào cảm thấy sợ hãi.

Ba, lại một cái tát nữa, Lục Đào trực tiếp hét lên rồi ngã gục xuống, răng trong miệng bị gãy hai cái, khóc thét lên, gương mặt tràn đầy bi thảm.

Lúc này, nhân viên xe lửa cũng đã chạy tới, ngăn cản hai người, Lục Đào không chọn báo cảnh sát, gã muốn cho Diệp Lăng biết, gã là một tên đàn ông, là đàn ông có liên quan đến xã hội đen.

Mà nếu đàn ông trong trong giới xã hội muốn giải quyết tranh chấp thì phải kiên cường chiến đấu, chỉ dùng bạo lực, mạnh mẽ đạp Diệp Lăng dưới chân.

Cuối cùng chuyện này cũng có một kết thúc, nhưng một người đàn ông trung niên lại lo lắng đi tới bên cạnh Diệp Lăng: “Cậu nhóc, cháu nên cẩn thận một chút. Tiểu Mao Ca trong miệng gã là người không dễ chọc, là bá chủ của khu đường sắt cao tốc. Dưới tay có một trăm tên đàn em, có người nói gã đã từng giết người rồi đó."

"Cháu cũng phải chuẩn bị thật tốt, nếu không thì gọi điện thoại cho bạn cháu, tốt nhất là có chút quan hệ gì đó với Tiểu Mao Ca. Nếu không, chờ sau khi cháu xuống xe nhất định sẽ xảy ra chuyện."

Diệp Lăng gật đầu, đối mặt với sự nhắc nhở đầy chân thành của người ta, hắn vẫn rất cảm ơn: "Yên tâm đi chú, con người của cháu, mệnh quá tiện, ngay cả ông trời cũng không thu, không có gì phải lo lắng."

"Huống chi, chỉ là đám du côn phố phường, không đáng để vào mắt."

Câu nói sau cùng của Diệp Lăng rất nhỏ, người đàn ông trung niên cũng không nghe được câu nói lạnh như băng này.

Bình Luận (0)
Comment