Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 418 - Chương 418: Hộ Hoa Sứ Giả Chính Nghĩa

Chương 418: Hộ hoa sứ giả chính nghĩa

Đối với Lục Đào mà nói, gần như đã phẫn nộ cực điểm, đã sắp thất lễ không nhịn được nữa rồi.

Đã bao nhiêu năm, bao nhiêu lần đạt được âm mưu, gã chưa từng gặp phải chuyện như ngày hôm nay. Đặc biệt là sau khi Diệp Lăng châm chọc, càng làm cho gã khó có thể nhịn được lửa giận trong lòng.

"Vị tiên sinh này, tôi nghĩ anh sẽ cảm thấy hối hận với hành động ngày hôm nay của mình. Tôi cho anh biết, người đẹp này sẽ mất đi cơ hội khó gặp này bởi vì lời nói của anh."

Lục Đào nói xong, sau đó nhẹ giọng nói với Thanh Y: "Tôi nghĩ cô cũng là người trưởng thành rồi, cũng nên suy nghĩ cho tương lai của mình, công ty Đông Phương Tinh Ngu của chúng tôi có rất nhiều nghiệp vụ liên quan đến phim ảnh và người mẫu.”

"Những minh tinh mà cô biết đều là do công ty chúng tôi đào tạo ra, cho nên tôi nghĩ, cô hãy vì giấc mơ của mình mà làm ra quyết định đi."

"Bạn bè không nghĩ đến suy nghĩ của cô, tùy ý quyết định cho cô, tôi nghĩ không cần cũng được, cô nói đi?"

Lục Đào người cũng như tên, nói không ngừng nghỉ, Diệp Lăng thì lại nở nụ cười, mà Thanh Y cũng nhăn trán, tâm trạng tốt cũng bị người này phá hư.

"Anh nói đủ chưa? Sao lại nói nhiều lời như vậy, thật sự cho rằng bản tiểu thư tôi dễ khi dễ sao. Mắt của tôi không bị mù, nhanh cút xa một chút, nếu không bản tiểu thư sẽ không khách khí với anh đâu."

Thanh Y tức giận nói, thực sự là chán ghét, cô đã đi tới nhân gian mấy ngày, tất nhiên biết minh tinh là gì. Nhưng đối với Thanh Y mà nói, cô không có hâm mộ gì cả.

Lúc trước là con hát, hiện tại cũng chỉ là nhân vật công chúng, đối với Thanh Y mà nói, địa vị quá thấp, dù sao cô cũng là con gái duy nhất của Sâm La Vương, đặt ở cổ đại chính là Công chúa.

Ngươi đã thấy Công chúa nào hâm mộ rồi khát vọng trở thành con hát bao giờ chưa, mặc dù nói hiện tại địa vị của diễn viên đã tăng lên rất cao, đã là nhân vật công chúng có hàng vạn hàng nghìn người hâm mộ.

Lục Đào sững sờ, nhất thời sắc mặt tái xanh, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định. Nếu như bỏ qua cô gái xinh đẹp như vậy không biết bao lâu gã mới có thể gặp được.

"Tiểu thư, cô nói đi, có phải là hắn uy hiếp cô hay không, cô nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho cô!"

Lục Đào tức giận nói, gã thấy, nhất định Thanh Y bị Diệp Lăng ép buộc, đúng, nhất định là như vậy, nếu không ở xã hội hiện tại, có cô gái nào mà không khát vọng trở thanh minh tinh được vạn người hâm mộ.

Nếu như gã có thể trợ giúp cô, nhất định sẽ đạt được hảo cảm cô, hơn nữa gã lấy thân phận tìm kiếm ngôi sao mà xuất hiện, như vậy cô tuyệt đối sẽ ấn tượng tốt với hắn.

Hoặc là làm cho cô gái xinh đẹp như yêu này động tâm với gã, sẽ yêu thương nhung nhớ gã, thậm chí sẽ lấy thân báo đáp?

Nghĩ tới đây, trong nháy mắt Lục Đào cảm giác được mình rất cao lớn, nhìn ba người Diệp Lăng giống như nhìn thấy bọn cướp lưu manh, gã nghiến răng nghiến lợi nói.

"Tiểu thư, tới đây tới đây, tôi bảo vệ cô, nhanh đứng phía sau tôi, nhất định tôi sẽ không để cho bọn hắn làm hại cô."

Lục Đào căm giận, gã là một anh hùng. Nếu là anh hùng, thì phải thay trời bảo vệ phụ nữ, đây là trách nhiệm của gã, ừ, sau này gã nhất định có thể ôm được người đẹp về nhà.

Giờ phút này, Lục Đào cảm giác được trong nháy mắt mình hóa thành một hộ hoa sứ giả cao lớn, nhất định sẽ bảo vệ người đẹp trước mặt này, đây là sứ mệnh của gã.

Mạc Tinh và Lý Thiên Hạo đều ngu người, mẹ kiếp, đầu óc của tên này bị ngớ ngẩn à, sao lại có cảm giác có chút vô nghĩa vậy?

Làm gì đó, thành hộ hoa sứ giả, người này bị bệnh thần kinh à, Thanh Y người ta chưa lên tiếng sao, đều là một trận trào phúng. Chỗ nào để cho gã nhất thời hóa điên vậy?

Gặp phải người ngu ngốc, nhưng lại chưa thấy người quá ngu ngốc như vậy, bị mắng, bị giễu cợt mà lại đột nhiên kích động, nhảy nhót thành hộ hoa sứ giả của người khác?

Mẹ nó, đây chính là kỳ tích cực kỳ mạnh mẽ nha.

Đừng nói Mạc Tinh và Lý Thiên Hạo, ngay cả Diệp Lăng và Thanh Y cũng đều bối rối. Nhìn vẻ mặt chính nghĩa của Lục Đào, hai người có một loại ảo giác, có phải mình đã làm sai gì hay không?

Sao Diệp Lăng lại có cảm giác mình trở thành tên ác ôn không chuyện ác nào không làm ở thời cổ đại, còn Lục Đào trong nháy mắt đã hóa thân thành vị thần chính nghĩa?

Trên trán của Thanh Y cũng nhất thời xuất hiện ba vạch đen, sao lại gặp phải loại cực phẩm này.

"Người anh em à, lỗ tai của anh có phải có vấn đề gì không? Không nghe được cô ấy bảo anh cút à? Sao lại đánh rắm nhiều như vậy, nhanh cút xa một chút, đừng ảnh hưởng tâm trạng của mấy anh đây."

"Tâm trạng tốt lúc đầu đã bị tên khốn kiếp như anh ảnh hưởng rồi, thực sự là xui."

Mạc Tinh xua tay nói liên tục, đừng nói cậu ta. Ngay cả những hành khách xung quanh đều cảm thấy choáng váng, người này có phải bị điên hay không, thấy thế nào cũng là người không đứng đắn gì cả?

Lục Đào sững sờ, nhất thời nóng nảy: "Tôi nói cho các anh biết, có tôi ở đây, các anh đừng nghĩ làm hại cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc này, tôi chính là công dân tuân thủ pháp luật, sẽ không đồng ý chuyện này đâu."

Lời này vừa ra, mọi người nhất thời náo động, đặc biệt hành khách xung quanh, mọi người đều ồn ào lên.

"Ai, nhìn người này rất lịch sự văn nhã, chắc là đã được sự giáo dục cao đẳng, nhưng sao lời nói lại không đứng đắn như vậy, hoàn toàn là một tên điên."

"Đúng là không đứng đắn, đơn giản chính là coi trọng cô gái của người ta chứ gì. Chẳng qua trình độ cũng quá đần, giống như thằng ngu vậy, không thấy người ta đã nói chuyện không khách khí rồi sao, gã vẫn còn giả bộ làm người chính nghĩa à?"

"Đổi lại là tôi đã sớm tát cho gã một bạt tai rồi, đúng là tên ngu xuẩn."

"Đúng vậy đúng vậy, nhìn mấy người kia đi, đúng là có tố chất, cũng không chấp nhặt với loại ngu xuẩn này."

"Người như thế quả thật chính là cặn bã. Chẳng qua tôi thấy, đầu óc của gã ta cũng có vấn đề, bằng không, người nào lại có da mặt dày như vậy."

Nhất thời có nhiều giọng nói vang lên, lập tức sắc mặt của Lục Đào thay đổi, giọng nói của quần chúng đánh gã về hiện thực, giọng nói tàn khốc làm cho trong lòng của gã run lên.

Mẹ nó, quá là mất mặt, gã dùng ánh mắt căm ghét nhìn Diệp Lăng. Gã cho rằng, tất cả đều là do Diệp Lăng tạo thành, nếu không, tại sao mình lại mất mặt trước nhiều người như vậy.

"Tiểu tử, cậu nhớ kỹ, việc này còn chưa xong đâu, đến Đông Hải rồi cậu sẽ biết, tôi muốn để cho cậu biết, không phải người nào cậu cũng đều có thể đắc tội!"

Lục Đào hung hăng nói, giọng nói lạnh lùng, mà Diệp Lăng vẫn ngồi ở chỗ ngồi nhất thời sửng sốt.

Ái chà chà, tính cách của tôi rất nóng nảy đấy, tôi có trêu ghẹo ai đâu, sao anh lại trút giận vào người tôi.

"Ha hả, có ý gì? Còn muốn giở thủ đoạn với tôi?"

Diệp Lăng đứng lên, cười nhạt, không khỏi lắc đầu nhìn Lục Đào ở đối diện.

Lục Đào nhìn ánh mắt cười nhạo của mọi người xung quanh một chút, nhất thời cắn răng gật đầu: "Cậu nghĩ như vậy thì cứ cho là như vậy đi, chẳng qua cậu phải cẩn thận một chút, Đông Hải cũng không phải là nơi dễ ở lại!"

Làm một gã nhân viên ở Đông Phương Tinh Ngu, bình thường trong đám người Lục Đào vẫn luôn có cảm giác ưu việt.

Dù sao trên xe lửa này, nào có người nào đại phú đại quý, nếu có loại nhà giàu như vậy, người ta đã sớm ngồi máy bay rồi, người nào lại thích ở trong hộp sắt chịu tội đây.

Nhất thời Diệp Lăng nở nụ cười, ha hả, tên này còn dám uy hiếp hắn, đây quả thực là đưa mặt tới cho hắn đánh mà. Nếu không đánh thì thật có lỗi với bản thân.

"Tới đây, tôi nói cho anh một chuyện."

Diệp Lăng cười ngoắc ngón tay với Lục Đào, trong mắt tràn ngập ánh sáng lạnh.

Bình Luận (0)
Comment