Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 417 - Chương 417: Tìm Kiếm Ngôi Sao

Chương 417: Tìm kiếm ngôi sao

Trên xe lửa đi về thành phố Đông Hải, mấy người Diệp Lăng vừa mới ngồi xuống, Thanh Y tò mò đánh giá xung quanh, trong mắt đều tràn đầy sự ngạc nhiên và tò mò.

Mà ngồi đối diện Diệp Lăng chính là Mạc Tinh mang khuôn mặt nghĩ lại mà sợ: "Diệp Lăng cậu chính là tên khốn kiếp, cậu không phải cố ý muốn giết chết ông đây chứ, sao chỉ một đêm mà kích thước của Tiểu Bạch lại biến lớn như vậy!"

"Kém chút nữa đã hù chết ông đây rồi, cậu không thấy cái hàm răng trắng hếu kia đâu, tôi rất nghi ngờ, tôi có thể sống sót đi ra khỏi trong miệng nó không."

Hình dáng như một con sư tử của Tiểu Bạch dọa cho Mạc Tinh run lên, tiếng kêu sợ hãi lập tức đánh thức Diệp Lăng đang say giấc nồng.

Khi biết được gia hỏa này lại chính là Tiểu Bạch, Mạc Tinh cũng muốn say rồi, ngươi muốn chơi đùa với ông đây à, chỉ qua một đêm, lại có thể lớn như vậy, ngươi đã ăn phân u-rê à?

"Được rồi, Tiểu Bạch đâu, nó lớn như vậy, sẽ không phải là một mình chạy đến thành phố Đông Hải rồi chứ?" Mạc Tinh gãi đầu một cái nghi ngờ hỏi.

Khẳng định không thể ở trên xe được, thú cưng lớn như vật tuyệt đối không thể mang theo. Hơn nữa đây chỉ là chuyện nhỏ, mấy người cũng không cần phải tìm quan hệ đề chuyện này xuống.

Diệp Lăng nhếch miệng cười, chỉ vào trong lòng của mình, Tiểu Bạch lớn như bàn tay đang ngủ ngon lành, giống như một con mèo nhỏ điêu khắc, rất là đáng yêu.

Buổi sáng Diệp Lăng đã để cho Tiểu Bạch biến nhỏ lại hình dạng ban đầu, đối với một Yêu tộc cảnh giới Thần Anh mà nói, tất nhiên thân hình có thể tùy ý mà biến nhỏ hay biến lớn.

Mạc Tinh gật đầu, một bên Lý Thiên Hạo mang vẻ mặt khinh thường nhìn Mạc Tinh: "Hừ, nhìn lại dáng vẻ của anh đi, không phải chỉ là một con chó thôi sao, không dọa anh sợ đến tè ra quần chứ?"

Chó?

Lời này vừa nói ra, đột nhiên trong lòng Diệp Lăng xuất hiện một tiếng hô trầm muộn, trực tiếp đánh vào đầu Lý Thiên Hạo. Vốn khuôn mặt đang tràn đầy sự coi thường của Lý Thiên Hạo nhất thời trở nên tái nhợt.

"Ai, Bạch ca, đừng giận đừng giận, tôi đây chỉ đang nói đùa với hắn mà thôi, ngươi xem, thật không có chút tế bào hài hước nào!"

Lý Thiên Hạo vội vàng giơ tay lên đầu hàng, hắn ta đã nghe Diệp Lăng nói qua, vật nhỏ này rất đáng sợ, ngay cả Diệp Lăng cũng không phải là đối thủ của nó, đã biết mà còn làm thì không phải là đang tìm chết sao.

Mạc Tinh thấy vậy liền cười ha hả lên: "Ái chà chà, còn dám cười tôi không, thì ra anh cũng là một tên trứng mềm nha."

"Ha ha, không nói tôi còn nghĩ không ra, tôi thế nào đi nữa cũng đâu mạnh bằng anh? Một tên âm hiểm giả dối như anh, ngay cả trong rắm còn chứa độc mà."

"Ai nha mẹ của tôi ơi, không được không được, trong rắm có chứa chất độc, sao anh lại tài như vậy, anh nên đi tham gia giải đấu hài kịch đi, vừa nhấc mông một cái thì chính là quán quân rồi!"

Mạc Tinh cười ha ha, mặt đỏ rần, mà bên kia Lý Thiên Hạo có vẻ âm trầm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mạc Tinh, anh là tên khốn kiếp, nếu còn dám nhắc lại chuyện này, Đạo Gia tôi sẽ liều mạng với anh!"

Diệp Lăng cười nhìn hai người đùa giỡn, mà Thanh Y bên cạnh hắn thì lại không ngừng đánh giá xung quanh. Đối với cô mà nói, mấy thứ này đều không thần kỳ, đồ thần kỳ cỡ nào cô đều đã từng thấy, chỉ là mấy món đồ chỗ này quá mới mẽ.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên một người đàn ông đeo kính khoảng 30 tuổi đi tới bên cạnh Diệp Lăng: " Xin lỗi, quấy rầy một chút."

Diệp Lăng ngẩn người, gật đầu, còn tưởng là quảng cáo đẩy mạnh tiêu thụ hay đẩy mạnh tiêu thụ đồ gì đó. Hắn cũng gật đầu, dù sao làm việc bên ngoài không dễ dàng, có thể cho người ta một cơ hội thì cứ cho.

"Xin chào tiểu thư, tôi là người tìm kiếm ngôi sao của Đông Phương Tinh Ngu, tôi phát hiện vóc người và sắc đẹp của cô quá hoàn mỹ, tuyệt đối là hạt giống cao cấp trong giới người mẫu và diễn viên."

"Không biết cô có hứng thú không, tôi cam đoan, tôi tuyệt đối sẽ dốc hết chuyên môn và tài nguyên của mình để đào tạo cô. Nếu như cô có hứng thú, sau khi xuống xe hai chúng ta có thể nói chuyện riêng với nhau."

Vừa nói xong, người đàn ông này liền đẩy cặp kính trên sống mũi, trong mắt nhất thời hiện lên một tia nhiệt tình không rõ, chính là cái loại nhiệt tình xấu hổ.

Người đàn ông đeo mắt kính này tên là Lục Đào, đúng là làm việc ở Đông Phương Tinh Ngu, chẳng qua lại không phải là người tìm kiếm ngôi sao gì đó, chỉ là gã thường mượn danh nghĩa của Đông Phương Tinh Ngu để lừa gạt những cô gái có khát vọng nổi tiếng trong xã hội mà thôi.

Hôm nay đang đi trên xe lửa này đột nhiên thấy được một cô gái tuyệt sắc như Thanh Y tất nhiên không nhịn được. Dựa theo kinh nghiệm lúc trước của gã, tin tưởng tuyệt đối có thể lừa gạt được cô gái này.

Thanh Y ngồi ở bên cửa sổ ngẩng đầu liếc mắt nhìn gã, không đến gần, vị đại tiểu thư này đã thấy rất nhiều loại quỷ, tất nhiên cô cũng biết rõ tâm tư của tên Lục Đào này.

Sự lạnh nhạt này nhất thời làm cho lửa nóng trong lòng Lục Đào lại bắt đầu cháy rừng rực. Khí chất này, khí chất này tuyệt không đơn giản, tuyệt đối chính là cô gái đẹp nhất mà gã thấy.

"Tiểu thư, xin cô tin tưởng tôi, cô hoàn toàn có thể kiểm tra lại thân phận của tôi, tôi tin tưởng tiểu thư đây chính là Ảnh Hậu kế tiếp, là người mẫu đỉnh cấp của thế giới. Tuyệt đối có thể đi đến buổi trình diễn thời gian ở Paris, làm cho tất cả đàn ông trên thế giới điên cuồng vì cô."

Lục Đào nói liên tục không ngừng nghỉ, phác họa ra một khung cảnh hư ảo êm tai cho Thanh Y, nếu như là những cô gái khác thì sớm đã điên cuồng rồi.

Nhưng Thanh Y là ai, đừng nói gã, coi như là diễn gia cấp thế giới, thậm chí là chuyện gia tẩy não cũng không làm được chuyện gì

Đều nói tiểu quỷ là kẻ khó chơi khó dây dưa, nhưng Thanh Y đã thu thập không biết bao nhiêu yêu ma quỷ quái, đều là những tiểu quỷ xảo trá thành tinh.

"Vị tiên sinh này, tôi nghĩ không phải là anh đã uống quá nhiều kích thích cho nam chứ? Sao lại kích động như thế, tôi thấy anh nên lịch sự một chút, làm như vậy với bạn của tôi, không phải anh quên sự tồn tại của ba người chúng tôi rồi chứ?"

Diệp Lăng ho khan, bất mãn nói, nhìn thấy tên Lục Đạo này hắn liền biết không phải dạng tốt lành gì, là một người xấu, từ trong ánh mắt có thể nhìn ra được.

Đều nói con mắt là cửa sổ tâm hồn, thực ra chính là sự thật, con mắt là nơi không thể lừa gạt người khác.

"Hơn nữa, Ảnh Hậu? Buổi trình diễn thời trang ở Paris? Anh xác định mình có thực lực và tài nguyên có thể đưa cô ấy đến bước đó sao?"

"Ai cũng có thể nói ra được lời này, như vậy đi, tôi đứng ra làm chủ cho cô ấy, chỉ cần hiện tại anh có thể ký hợp đồng, trong vòng ba năm để cho cô ấy lên được chức Ảnh Hậu, đi tới buổi thời trang ở Paris, tôi sẽ để cô ấy ký hợp đồng với anh ngay, anh thấy thế nào?"

Diệp Lăng cười lạnh nói, đối diện Lục Đào cũng ngẩn người, phẫn nộ vì bị người phá đám, tên hỗn đản này bị ngu rồi à, ba năm?

Cái quái gì vậy, sợ rằng trong ba năm ngay cả một nhân vật phụ cũng không diễn được. Trong giới diễn viên, người nào không phải là người đã debut mấy năm, hơn nữa còn phải chờ có cơ hội thích hợp mới lên được màn ảnh, sao có thể trong nháy mắt trở thành minh tinh được?

Huống hồ, Lục Đào gã nào có tài nguyên gì, đừng có đùa, thật sự xem gã là kẻ ngu à.

"Vị tiên sinh này, nói vậy anh cũng biết, giới nghệ sĩ, không, không chỉ là giới nghệ sĩ, bất kể là làm nghề nghiệp gì đều cần phải cố gắng."

"Tất cả chuyện sau này đều chỉ có thể dựa vào chính cô ấy nỗ lực đạt được, tôi chỉ có lót đường cho cô ấy mà thôi, đào tạo cho cô ấy trở thành một ngôi sao sáng chót nhất."

"Là vàng thì sẽ phát sáng, tôi nghĩ lấy thực lực của vị tiểu thư này, những suy nghĩ này, đều không phải là mơ, mà sẽ trở thành hiện thực, con người mà cần phải tin tưởng mình!"

Lục Đào cười nói, Diệp Lăng ngẩn người, ngay cả mình nghe xong lời của tên này cũng có chút dao động.

"Ha hả, vậy lời nói bây giờ của anh không phải là hoàn toàn mâu thuẫn với lời nói lúc trước của anh sao?"

"Tôi có thể hiểu là, vừa rồi anh đang phun phân không?"

Diệp Lăng cười nhạt, Mạc Tinh và Lý Thiên Hạo cũng cười ha hả lên.

Bình Luận (0)
Comment