Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 416 - Chương 416: Ta Thưởng Cho Ngươi Ba Cục Gạch

Chương 416: Ta thưởng cho ngươi ba cục gạch

Hai lần Tiểu Bạch cầu cứu, Diệp Lăng đều là rất sảng khoái giúp đỡ, dù sao ở trong lòng của hắn, Tiểu Bạch còn quý giá hơn Thanh Long Ngọc Tủy. Sai, vốn không thể so sánh được.

Nếu như ngươi đến Tiên Giới nói dùng một con Hỗn Độn Thánh Thú đổi một vạn Thanh Long Ngọc Tủy, sợ rằng sau một giây cửa lớn của nhà ngươi đã bị người đạp đổ rồi.

Cho nên Diệp Lăng mới lựa chọn đưa Thanh Long Ngọc Tủy cho Tiểu Bạch, nhưng mẹ nó, ngươi coi ông đây là người ngu sao?

Hai lần trước là lúc ngươi thật sự rất cần đến, hơn nữa lại đang trong lúc đột phá nguy cấp, hiện tại mẹ nó ngươi đây là đang làm ra cái hành động gì, để cho mình nhảy múa giống như Nicolas ở trong rừng núi sao?

Còn có con mắt kia, lóe lên sự xảo trá, a phi, ngươi cũng không bằng một diễn viên thực thụ, ngươi diễn kịch mà không biểu lộ cảm xúc gì hết.

Một con chó nhìn vào cũng biết đó là tên hỗn đãn lừa gạt cục xương của nó, ông đây đường đường là Tiên Đế mà không nhìn ra sao?

"Tiểu Bạch, ngươi làm sao vậy, đừng làm ta sợ, ngươi nói, ngươi còn muốn mấy phần Thanh Long Ngọc Tủy, ta chỉ còn ba phần nữa à." Diệp Lăng giả vờ bối rối nói.

Tiểu Bạch vừa nghe, thân thể đang run rẩy kịch liệt kia đột nhiên tạm ngừng một giây, sau đó lập tức lại run rẩy dữ dội lên, nhưng trong đầu nó lại áy náy nghĩ.

"Ngươi nói, người ta đối với ngươi rất tốt, đã đạt đến một trình độ nào đó rồi, nếu ta và hắn trao đổi vị trí cho nhau ta có thể sảng khoái ném Thanh Long Ngọc Tủy ra như vậy không?"

"Mẹ kiếp, bây giờ ta còn đang lừa hắn, người ta còn hỏi muốn bao nhiêu, ta còn là Hỗn Độn Thánh Thú mà, ta chính là một con chó, một con chó không có lương tâm."

"Nhưng đây chính là Thanh Long Ngọc Tủy, quản CMN chứ, sau này thành tiên thì quan tâm hắn nhiều hơn là được."

"Nhưng bản vương phải tung hoành Cửu Châu, là đầu sỏ chí tôn của hai giới Tiên Thiên, Yêu tộc, muốn Thanh Long Ngọc Tủy của hắn là cho hắn mặt mũi rồi."

"Nhưng, nhịn không được nữa, ai nha không quan tâm nữa, vô sỉ thì vô sỉ đi."

Từ chối một lát, mặt Tiểu Bạch trở nên vặn vẹo: “Đưa ba phần cho ta, nhanh, ta không chịu nổi, ai nha được rồi, hai phần đi, để lại một phần cho ngươi."

"Đợi đã, thôi vẫn là ba phần đi, như vậy ta mới có biện pháp khống chế được Hồng Hoang Yêu Lực trong cơ thể, nhanh lên một chút!"

Diệp Lăng gật đầu, vui mừng cười, trong lòng bàn tay lặng lẽ xuất hiện một cục gạch xanh đen, cục gạch này, chính là thần khí khiến cho vô số cường giả phương Tây khi thấy thì phải mềm nhũn chân ra.

"Được, không thành vấn đề, xác định là ba phần đúng không?" Diệp Lăng ước lượng cục gạch trong tay, lớn tiếng hỏi.

Mà Tiểu Nạch đang hết sức chăm chú diễn vở kịch trăm ngàn chỗ hở, có thể nói là tập trung toàn bộ tinh thần vào, sao có thể nhìn thấy được cục gạch trong tay Diệp Lăng.

"Đúng đúng, ba phần ba phần, yên tâm, bản vương không phải là loại người hẹp hòi. Sau khi ngươi giúp ta vượt qua kiếp nạn lần này, chờ khi bản vương thành tiên nhất định sẽ đối tốt với ngươi, có ta chiếu cố, ít nhất không có ai..."

"Ai nha! Nha! Nha! Tên nào dám đánh lén ta, lăn ra đây cho ta, tên hỗn đản cầm cục gạch đen ở phía…. sau."

Tiểu Bạch quay đầu mắng, nhìn bàn tay cầm cục gạch đen ở đối diện, rồi lại nhìn nụ cười âm u của Diệp Lăng, cả người nó run lên. Nhìn lại cục gạch đen trong tay Diệp Lăng, nó biết sự lợi hại của món đồ chơi này.

"Ấy, sao ta lại thấy tốt rồi? Ai nha, Diệp Lăng, cục gạch của ngươi cũng quá trâu bò rồi, ta tốt rồi, đã hoàn toàn tốt rồi. Yên tâm đi, ba phần Thanh Long Ngọc Tủy của ngươi kia còn thuộc về ngươi!"

Tiểu Bạch vội vàng đầu hàng, thân thể nó run rẩy, có chút chột dạ nói, cái quái gì vậy, không phải là bị tên này phát hiện ra chứ?

Diệp Lăng ước lượng cục gạch đen trong tay, cười hì hì: "Yên tâm, ba phần Thanh Long Ngọc Tủy đều cho ngươi, đây không phải là một phương gặp nạn bát phương trợ giúp sao, sao ta có thể không quan tâm được."

"Chẳng qua ông đây chỉ mới cho ngươi một phần, còn hai phần nữa, nói cái gì đi nữa ngươi cũng phải tiếp nhận nó."

Diệp Lăng cười lạnh, Tiểu Bạch nhất thời ngẩn ra, mẹ kiếp, một phần Thanh Long Ngọc Tủy chính là một cục gạch, vậy người nào chịu được, xong hết ba phần cũng bị đánh chết rồi.

”Ấy, Diệp Lăng, ngươi đừng qua đây, ta chỉ đùa với ngươi thôi. Sao ngươi lại không có chút tế bào hài hước nào hết vậy, ngươi nhìn ta đi, nhếch miệng, ai đúng rồi, cười."

"Cười mới là ngọn nguồn của cuộc sống, chỉ khi ngươi cười, khí huyết của ngươi mới lưu thông, mọi chuyện đều có cách giải quyết, cười tiêu trừ ngàn chuyện buồn lo, cười một cái trẻ mười năm. Được rồi, công ty chúng ta đã chấp nhận xuất ra một sản phẩm Nhất Tiếu Thiên Túy Hoàn có tác dụng rất lớn đối với ngươi, tất cả vấn đề về thận hư của ngươi cũng sẽ được chúng ta..."

"Mẹ nhà nó, nhảy lên bàn rồi, quảng cáo thuốc giả hại chết bản vương. Diệp Lăng, ngươi đừng tới đây, ta cho ngươi biết, ta rất hung ác, bây giờ thực lực của ta đã là Thần Anh, ta không... Không... Sợ ngươi!"

Diệp Lăng chạy tới bên cạnh nó, mỉm cười gật đầu, giống như là Tử Thần đang mỉm cười, sau đó giơ cao cục gạch rồi đập xuống.

Ầm, một tiếng giống như sắt thép va chạm với nhau, Tiểu Bạch hô to một tiếng mẹ của ta ơi. Toàn bộ thân thể của nó trực tiếp té xuống mặt đất, hai chân trước trực tiếp ôm đầu, trên đầu toàn là ngôi sao.

"Hôn mê rồi hôn mê rồi, đại lão Diệp Lăng dừng tay đi, thu thần thông của ngươi lại đi, về sau bản vương sẽ không nói giỡn với loại người không có tế bào hài hước như ngươi, thật đó, tin ta đi!"

Mặt Diệp Lăng đen lại: "Mấy ngày nay ngươi đều xem cái quái gì thế, ngươi bị mấy chương trình ngắn trên Internet tẩy não rồi!"

"Ông đây nói sẽ giữ lời, bằng không sao ta có thể có được danh hiệu thanh niên thành thật đáng tin. Ta cho ngươi biết, chạy đâu, còn một cục gạch nữa ngươi nhất định chạy không thoát."

Diệp Lăng nhìn Tiểu Bạch biến thành một đạo ánh sáng biến mất trong khu rừng mờ mịt, lớn tiếng rống giận, thân ảnh lóe lên, trực tiếp đuổi theo.

"Diệp Lăng, ta cho ngươi biết, bản vương ta cũng không phải ăn chay, ngươi đừng đến chỗ ta. Nếu không bản vương ta sẽ không khách khí với ngươi."

"Ta cho ngươi biết, ta chính là Hỗn Độn Thánh Thú, ngươi cũng không đi hỏi thăm thử đi, biệt hiệu của bản vương chính là Tiếu Diện Hổ, người nào dám đắc tội bản vương!"

Tiểu Bạch chỉ lo cúi đầu vội vàng chạy trốn, cũng không nhìn ở phía sau mình. Đột nhiên nó nghe được một tiếng ầm, đầu giống như bị đụng vào một tấm sắt, bắn nó trở ngược về lại.

Ở trước mặt của nó, Diệp Lăng sừng sững giữa không trung, trong tay cầm cục gạch, cười tươi như hoa, thực ra chính là đang cắn răng nghiến lợi.

Diệp Lăng nhìn nó mỉm cười: "Tiếu Diện Hổ à? Yên tâm, ông đây sẽ đánh ngươi thành Khốc Diện Miêu!"

Ầm, một tiếng vang thật lớn, Tiểu Bạch trực tiếp rơi xuống, lại trực tiếp tạo thành một cái hố to trên mặt đất, khói bốc lên cuồn cuộn, Diệp Lăng bay thẳng xuống dưới.

"Mười giây, nếu không xuất hiện, ông đây sẽ cộng thêm cho ngươi bốn phần Thanh Long Ngọc Tủy mà ngươi lấy lúc trước, không tin thì thử xem."

Diệp Lăng vừa mới nói xong, thân ảnh Tiểu Bạch giống như một vệt sáng, trực tiếp xuất hiện bên cạnh Diệp Lăng, trên mặt là vẻ nghiêm túc: "Nói cái gì đó, ngồi trên lưng của Bản vương, nhanh lên đi."

Diệp Lăng gật đầu, lúc này mới ngoan, hắn nhảy lên, trực tiếp cưỡi lên lưng của Tiểu Bạch. Tiểu Bạch chịu nhục mà cười, khẽ động bốn cái chân, trong nháy mắt hai người đã biến mất trong mảnh xanh tươi của rừng núi rồi.

Sáng sớm hôm sau, Mạc Tinh xoa đôi mắt nhập nhèm, ngáp gõ cửa phòng của Diệp Lăng: "Mở cửa mở cửa!"

Hắt xì, cửa mở, ngay cả nhìn cũng không nhìn Mạc Tinh trực tiếp đi vào phòng, sau đó nhìn thấy Diệp Lăng vẫn còn đang ngủ say trên giường, đột nhiên ngẩn người, cái quái gì vậy, vậy người nào mở cửa?

Xoay đầu lại, khuôn mặt Mạc Tinh nhất thời tái nhợt, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ, ở cạnh cửa là một con sư tử màu trắng có sắc mặt không tốt.

"Mẹ ơi!"

Sáng sớm ở Nam Dương, mọi người bị một tiếng kêu bén nhọn phá đi sự yên tĩnh, xông thẳng lên trời xanh.

Bình Luận (0)
Comment