Cỗ lực lượng này như trời, như biển, như núi cao.
Mênh mông vô biên, hơi thở mạnh mẽ như biển rộng mênh mông sâu không lường được, như trời xanh xán lạn, không thể khinh nhờn, như núi cao nguy nga, trời xanh khó lay động.
Thân thể Tiểu Bạch trắng như tuyết trắng, mà lúc này lại giống như được thoa một lớp dầu bóng, phát ra ánh sáng lộng lẫy mà không từ ngữ nào có thể diễn tả được.
Mà hơi thở của nó, cũng chậm rãi lan ra bốn phía, sau đó lan ra vài dặm, trăm dặm, nghìn dặm, thậm chí là vạn dặm.
Giờ khắc này, tất cả Thú Tộc trong nghìn dặm đều hoảng sợ nằm sấp trên mặt đất, con mắt trừng to, trong con ngươi chứa đầy kinh hãi.
Cổ hơi thở này chính là đòn trí mạng đối với bọn họ, là sự áp chế đến từ huyết mạch thuần huyết, giống như tham quan run lẩy bẩy khi nhìn thấy khâm sai đại nhân, nỗi sợ hãi phát ra từ trong xương tủy.
Mà cổ hơi thở kia chẳng những không có yếu đi, hơn nữa còn lấy tộc độ sét đánh điên cuồng mở rộng ra bốn phía.
Mùa hè nóng bức, vốn là mùa của hoa cỏ chim muông, tiếng ve kêu vang, muông thú bị khí trời oi bức khiến cho phiền lòng nhịn không được mà đánh thành một đoàn, chỉ cần có một chút động tĩnh, trong nháy mắt chúng sẽ bạo khởi.
Nhưng hôm nay, lại xảy ra một kết quả hoàn toàn khác, khí thế này giống như sấm sét ngập trời, khiến cho tất cả Thú Tộc đều tê liệt ngã xuống mặt đất.
Ở sâu trong núi lớn, trong một đầm nước xanh biếc, có một con rùa lớn đã sống một nghìn năm, trước đây nó chính là bá chủ ở vùng này, không có một sinh linh nào dám khiêu khích sự tồn tại của nó.
Thậm chí nó còn ăn một số người đến quấy rầy nó, nó chính là sự tồn tại vô địch.
Mà hôm nay, cái vỏ lớn trên người nó suýt chút nữa đã bị nó ném đi, tứ chi cường tráng đã sắp không chống đỡ nổi thân thể của nó.
Trên trán lập tức xuất hiện ba vạch đen, sắc mặt hoảng sợ: “Đây là ai, chẳng lẽ là tên nào đó đang chống lại thiên đạo, sắp thành tinh?”
“Chẳng lẽ là tên hổ già ngu xuẩn kia? Không thể nào a, tu vi của mình còn cao thâm hơn cả nó, cho dù là thành tinh, thì cũng phải là mình thành tinh a.”
Mà ở cách đó không xa, một con mãnh hổ màu sắc sặc sỡ đang ngồi trên một tảng đá xanh, thân thể rất to, trên tráng có một chữ vương.
Nó cứ như vậy ngắm nhìn về phương xa, vô cùng trầm tĩnh cô đơn, bóng lưng phóng khoáng.
Nhưng mẹ nó, hãy nhìn tứ chi của nó mà xem, chúng nó đều đang run theo tiết tấu đấy, hãy nhìn mắt nó đi, trong ánh mắt ngoại trừ tịch mịch, thì mẹ nó chính là hoảng sợ.
“Mẹ nó đây rốt cuộc là ai a, tên nào lại liều mạng thành tinh như vậy, sau này Hổ Gia ta phải cẩn thận một chút mới được.”
“Lần này quá mất hồn rồi, ngay cả đứng dậy cũng không dám, song lực vô lực, Hổ gia ta bị dọa đến mức đi ra phân luôn rồi, thật mất mặt, thật nhục nhã a.”
Đường đường là Hổ Vương, ngay thương khi các dã thú khác ngửi thấy được hỏi thở của nó, cho dù đứng ở xa thì chân cũng sẽ run lên, hôm nay thì hay rồi, một kẻ chỉ cho phép Châu quan châm lửa không cho dân chúng thắp đèn như nó, cũng gặp phải một nhân vật đáng sợ khác.
Toàn bộ hoa, chim, cá, sâu, trong dãy núi, cho dù là mạnh mẽ hay nhược yếu, tất cả bọn chúng đều nằm rạp xuống, yên lặng chịu đựng uy áp kinh khủng đến từ huyết mạch thuần huyết kia.
Mà thân thể Tiểu Bạch chậm rãi phóng ra kim quang, dấu ấn thần quang rực rỡ dần dần hiện lên trên trán, thất thải vờn quanh, tôn lên vẻ thần minh võ dũng của nó.
Mà thân thể nó cũng đang chậm rãi biến lớn, bộ lông dài trắng như tuyết, không có chút tạp chất.
Con ngươi của nó cũng tràn đầy kim quang, con ngươi cũng biến hóa như một vòng xoáy nước, khiến đôi mắt biến hóa càng thêm huyền diệu.
Rống!
Đột nhiên, Tiểu Bạch ngửa đầu gầm lên một tiếng thật lớn, khiến đất đá quanh núi vỡ vụn, ùng ùng, bụi đất tung bay, mặt đất run rẩy.
“Con bà nó!! Ngươi thu liễm một chút đi, mẹ nó ngươi muốn mưu hại Bản vương a!”
Diệp Lăng liên tục tránh thoát những tảng đá vỡ rơi xuống sau đó bất mãn nói, tên kia tuyệt đối là cố ý làm như vậy, tuyệt đối, nó nhất định có âm mưu muốn mưu hại Bản vương.
Tiểu Bạch đang trôi nổi giữa không trung đột nhiên nhìn về phía Diệp Lăng, biểu tình có chút thống khổ: “Nhanh! Đưa Thanh Long Ngọc Tủy cho ta, đã đến ranh giới đột phá, nhanh!”
Lời nói này ra khiến Diệp Lăng ngẩn người, mẹ kiếp, tên này sẽ không vì đoạt Thanh Long Ngọc Tủy mà gạt hắn đi, đó chính là bảy phần mà ông đậy đạt được đó.
“Ngươi nhanh lên a, chỉ còn một chút nữa thôi, đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, nhanh chóng đột phá sau đó trở về.”
Diệp Lăng vẫn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một miếng Thanh Long Ngọc Tủy, ném vào trong miệng Tiểu Bạch, Tiểu Bạch giống như đang ăn xương thịt, nhai vô cùng vui vẻ.
Ùng ùng, một cỗ khí tức từ trong cơ thể Tiểu Bạch điên cuồng phát ra, cổ khí tức này mang theo hơi thở hủy diệt, khiến Diệp Lăng cũng phải trở nên nghiêm túc.
Độ Kiếp hậu kỳ, tu vi đã là Độ Kiếp hậu kỳ, mẹ ơi, tên này đang chuẩn bị một lần đột phá thẳng đến Thần Anh cảnh à? Không phải chứ?
Rầm rầm, dường như đang đáp lại ý nghĩ trong lòng của Diệp Lăng, cảnh giới của Tiểu Bạch lại vọt lên lần nữa, đã đạt tới nửa bước Thần Anh.
Mà bên ngoài thân thể nó, trên bộ lông vốn dĩ trắng như tuyết kia, thế mà lại giống như ra mồ hôi, từng mảng từng mảng máu đỏ, máu đỏ như yêu, vô cùng quỷ dị.
Màu đỏ, bộ lông trắng của nó đã hoàn toàn nhuộm thanh màu đỏ, mà sắc mặt của Tiểu Bạch lại vô cùng dữ tợn, dấu ấn màu vàng trên trán lại càng thêm rực rỡ, khí tức dao động không ổn định.
“Diệp Lăng! Nhanh, Thanh Long Ngọc Tủy, nhanh lên một chút!”
Mắt thấy Tiểu Bạch sắp không chống đỡ nổi, giọt mồ hôi lớn như hạt đậu rơi từ trên trán của nó xuống, nhỏ xuống đất, giống như axit ăn mòn, bốc lên khói trắng cuồn cuộn.
Sắc mặt Diệp Lăng trở nên nghiêm túc, biết Tiểu Bạch đã đến thời khắc quan trọng, hắn không chút do dự, trực tiếp lấy ra ba miếng Thanh Long Ngọc Tủy nữa, sau đó ném vào miệng của nó.
Lần này, Tiểu Bạch giống như kẻ điên, khí tức đáng sợ trong cơ thể cuộn cuộn chảy ra như hồng thủy, không khống chế nổi.
Khí tức của Tiểu Bạch thay đổi ngày càng lớn mạnh, trên thân mình của nó, bắt đầu toát ra vô số ánh sáng đáng sợ, ánh sáng này khiến Diệp Lăng không cách nào mở mắt ra nhìn được.
Ầm!
Đột nhiên, một cỗ khí tức đáng sợ từ trong cơ thể Tiểu Bạch phóng lên trời cao, phá vỡ mây xanh, kinh động đến bầu trời bốn phương tám hướng, rung động thế giới bốn phương.
Diệp Lăng mở mắt ra, cảm thụ được cỗ khí tức đáng sợ kia, là Tiểu Bạch, lúc này nó giống như một con sư tử vừa thành niên, trên bộ lông trắng như tuyết còn phát ra một chút ánh sáng yếu ớt.
Bộ lông thật dài nơi cổ càng tăng thêm sự uy vũ bất phàm của nó, hai mắt có thần, lại mang theo thần uy mênh mông.
Tứ chi khẽ động, dưới chân như có mây, hơn nữa ánh sáng thất thải liên tục vờn quanh con ngươi, mũi, miệng, thậm chí là lỗ tai của nó, tất cả đều phát ra thần quang.
“Hỗn Độn Thánh Thú có tu vi Thần Anh, chỉ sợ ngay cả tiểu gia ta, cũng không nhất định có thể đánh thắng nó.”
Diệp Lăng nghĩ đến chín viên Kim Đan kì lạ của mình, sau đó lại nhìn Tiểu Bạch đang lơ lửng giữa không trung, lắc đầu cười khổ.
Hỗn Độn Thánh Thú, là kẻ đáng sợ tuyệt đối đứng đầu tất cả Yêu Tộc, thiên phú của bọn nó, chỉ có thể dùng từ khủng bố để hình dung.
“Diệp Lăng! Nhanh, lại đến thời khắc khẩn cấp rồi, nhanh, Thanh Long Ngọc Tủy!”
Đột nhiên, Tiểu Bạch đang nổi giữa không trung lại kịch liệt run rẩy đứng lên, mỗi một lần nó run rẩy đều khiến không gian chấn động, nhưng trong mắt của nó lại có một chút thần sắc giả dối không dễ phát hiện.