Trong bầu trời đêm, ánh sáng xanh yếu ớt kia như một luồng sáng hy vọng phá vỡ bóng đêm, trong đêm tối vô cùng chói mắt.
Diệp Lăng nhìn nhóm đá ngọc có khoảng mười mấy thước vuông kia, ánh mắt phát ra ánh sáng xanh, giống như một con sói đói tìm được thức ăn trong màn đêm đen vậy.
“Tiểu Bạch, không thể không nói, mẹ nó ngươi giống như một con chó vậy, cái mũi dùng không tồi a.”
Ánh mắt Diệp Lăng nóng như lửa nhìn chằm chằm nhóm đá ngọc đang ở dưới chân hắn kia, mẹ nó đây không phải là tài phú, mà là bảo bối khiến tim gan người ta phải kích động a.
“Cút đi, Bản vương ta cho ngươi biết, ngươi đừng mơ có được Thanh Long Ngọc Tủy, vừa nãy là ai đã châm chọc khiêu khích ta?”
“Nói Bản vương là chó? Ta cho ngươi biết, Hỗn Độn Thánh Thú vĩ đại không cho phép kẻ khác khinh nhờn, đặc biệt là nhân loại!”
Tiểu Bạch thoắt một cái bò lên phái trên Ngọc Tủy, hung tợn mở miệng, sau đó nhìn Diệp Lăng một cách khiêu khích, rồi cắn một ngụm lên phía trên.
Kẽo kẹt kẽo kẹt, sắc mặt Diệp Lăng tím lại, con thỏ nhỏ chết bầm này giống như đang ăn xương gà vậy, còn cắn giòn giã đến vậy.
“Ngươi là tên khốn kiếp! Ngươi đang lãng phí đó, đây là hành vi đáng xấu hổ, ta cho ngươi biết, hiện tại tiểu gia ta vô cùng bất mãn với ngươi!”
Một tay của Diệp Lăng như sấm, nhanh chóng xuất hiện ở bên người Tiểu Bạch, hung hăng xách nó từ Ngọc Tủy lên.
Kết quả khiến vật nhỏ nảy sinh lòng ác độc, hung hăng cắn một ngụm lên tay Diệp Lăng, chỉ đáng tiếc, ngay cả lớp da cũng cắn không thủng.
Ầm một tiếng, lực lượng đáng sợ suýt chút khiến hàm răng của Tiểu Bạch gãy rụng, Diệp Lăng cười đắc ý: “Ha ha, vật nhỏ, tiểu gia ta nói cho ngươi biết, chỉ bằng cái răng của ngươi thì không nên ở trước mặt ta khoe khoang.”
Nói nhảm, Diệt Cực Kim Thân đã sắp đột phá đến Đệ Ngũ Trọng rồi, hơn nữa tu vi cũng đã thay đổi từ lúc hắn còn ở Địa Phủ, khí lực của Diệp Lăng đã mãnh đến mức vô cùng đáng sợ.
“Oa nha nha! Diệp Lăng, Bản vương ta và ngươi chưa xong đâu, nhanh buông ta ra, ta muốn nuốt đống Ngọc Tủy này!”
Tròng mắt Tiểu Bạch đều tái đi, cái quái gì vậy, Thanh Long Ngọc Tủy a, chúng ta đừng đùa nữa có được không, đây chính là thứ mà cho dù là ở Tiên Giới cũng rất khó gặp được đấy.
Diệp Lăng gật đầu: “Như thế này đi, chúng ta chia 3 - 7 có được không?”
Chia chiến lợi phẩm mà, dù sao cũng phải phân đều một chút, nếu không làm sao biểu hiện ra phẩm chất công bằng của hắn, phải biết rằng hắn là người rất hiền lành đó.
“Diệp Lăng, ngươi đúng là không biết xấu hổ, chúng là do Bản vương ta phát hiện ra, ngươi chỉ là ăn theo, thế mà cũng dám mở miệng ra đòi chia nhiều như vậy?”
“Ta bảy ngươi ba? Ngươi nghĩ hay lắm, nếu không phải vì Bản vương ta nể tình quan hệ của chúng ta cũng không tệ lắm, thì hiện tại Bản vương đã huyễn hóa ra chân thân ăn ngươi rồi, hơn nữa còn là ăn không nhả xương đó.”
Tiểu Bạch hung hăng nói, Diệp Lăng thiện ý cười cười: “Tiểu Bạch à, ta nghĩ ngươi đã hiểu lầm rồi, là ta bảy ngươi ba, ngươi đừng nghĩ nhiều đến như vậy.”
“Cái gì! Diệp Lăng, cái quái gì vậy, tính tình của Bản vương ta rất nóng nảy, ta thấy ngươi đang muốn chết có đúng không?”
“Ta ba ngươi bảy, sao ngươi không đi an ủi chó mẹ đi, Bản vương không nhịn được!”
Tiểu Bạch sắp phát điên rồi, đã từng gặp qua kẻ không biết xấu hổ, nhưng chưa bao giờ gặp phải một kẻ không biết xấu hổ đến như vậy, có biết chia 3 - 7 là khái niệm gì không, cái quái gì vậy, một nồi thịt, ngươi lại chỉ để cho Bản vương một chút nước canh húp?
“Đừng nháo nữa, thật ra ngươi cũng biết a, nhà ta có vài tên nhóc sắp ra đời rồi, người làm chú như ngươi, dù sao cũng phải tặng chút lễ vật chứ?”
Diệp Lăng giống như một con hồ ly gian trá, nụ cười khiến Tiểu Bạch rợn cả tóc gáy, nó quả thật nghĩ không thông, tại sao nó lại làm bạn với tên này cơ chứ, thật đáng thẹn a, đúng là ném hết mặt mũi của Hỗn Độn Thánh Thú mà.
“Được! Ta nể mặt ngươi, ta sẽ đưa ngươi thêm hai phần, mẹ nó ít nhất cũng là năm năm, Diệp Lăng, ngươi đừng buộc ta a, nếu không ta cắn chết ngươi.”
Tiểu Bạch tức giận, nhưng rất đáng tiếc, lực lượng khiến nó kiêu ngọa trong quá khứ, hiện tại thậm chí còn không thể thoát khỏi bàn tay của Diệp Lăng, thật phẫn nộ a.
Diệp Lăng lắc đầu: “Không phải vậy, nhà ta còn có mấy cô gái, ta còn đang chuẩn bị dựa vào chúng để giúp họ trở thành Tu Luyện Giả nữa, yêu cầu này của ta không quá đáng đấy chứ?”
“Còn nữa, ngươi phải biết a, mấy ngày nay ngươi ăn của tiểu gia, uống của tiểu gia, ngươi tính xem ngươi đã tiêu bao nhiêu tiền của tiểu gia ta rồi.”
Diệp Lăng giống như đang lột một lớp da, bắt đầu ở chỗ này tính toán, từng câu nói đều khiến Tiểu Bạch hận không thể ăn tươi Diệp Lăng.
“Chỉ một câu thôi, chia năm năm, nếu không thì cút đi!”
Tiểu Bạch cắn răng, bị bức ép đến chịu nỗi khuất nhục chia năm năm, nhưng Diệp Lăng lại khiến nó thất vọng rồi, khuôn mặt đang nở nụ cười sau đó lắc đầu kia, khiến Tiểu Bạch có một cảm giác muốn khiêu chiến.
Mẹ nó, chiến đấu a! Diệp Lăng, lúc này Bản vương sẽ đại diện chính nghĩa tiêu diệt tên đáng thẹn, hơn nữa còn có lòng tham không đáy nhà ngươi!
“Bảy ba, nếu không tiểu gia ta sẽ nhốt ngươi lại, sau đó một mình độc chiếm những Thanh Long Ngọc Tủy này!”
Trong mắt Diệp Lăng đột nhiên lóe lên một luồng ánh sáng khiến người ta sợ hãi, khiến cho Tiểu Bạch lập tức ngẩn người, mẹ kiếp, cái quái gì vậy, tên này thật sự muốn làm như vậy a.
Là một Hỗn Độn Thánh Thú vĩ đại, nó không thể tha thứ cho loại khuất nhục này, huống hô trong dòng máu của Yêu Tộc, không có hai chữ đầu hàng!
“Diệp Lăng, Bản vương ta trịnh trọng nói cho ngươi biết, lúc nãy ta chỉ đùa với ngươi mà thôi, ngươi nói ba bảy thì ba bảy.”
Tiểu Bạch đột nhiên thay đổi sắc mặt, cái quái gì vậy, nếu thật sự bị Diệp Lăng giết chết, thì cũng thật thua thiệt a.
Diệp Lăng vui mừng gật đầu: “Thế này mới đúng chứ, bạn tốt của ta, yên tâm đi, tiểu gia ta sao có thể bạc đãi ngươi chứ, sau này ta sẽ chừa lại cho ngươi một ít.”
Nói xong, Diệp Lăng lấy ra Nguyên Thủy Kiếm Thai, một kiếm xẹt qua, mười mấy miếng Ngọc Tủy kia lập tức chia thành ba bảy.
Bá, Diệp Lăng xua tay, bảy phần Thanh Long Ngọc Tủy lập tức tiêu thất, cất ở trong nhẫn trữ vật của hắn, sau đó mới thả Tiểu Bạch ra, không có biện pháp a, không thể không phòng.
Tiểu Bạch thấy vậy, trực tiếp xông tới,cả người ầm ầm bay lên cao, há miệng ra, một ngụm nuốt hết mấy phần Thanh Long Ngọc Tủy còn lại.
Ong ong, đột nhiên trong lúc đó, thân hình Tiểu Bạch như một người tuyết khổng lồ, ầm ầm bạo phát ra kim quang, trong đêm tối trông có vẻ vô cùng thần thánh.
Sau một khắc, Tiểu Bạch bắt đầu tiến hóa, đây là màn lột xác đáng sợ mà Thanh Long Ngọc Tủy mang lại cho nó.
Khuôn mặt Diệp Lăng trở nên nghiêm túc, xem ra tiểu gia nên tiến hóa rồi, Thanh Long Ngọc Tủy này đúng là đồ tốt a.
Thanh Long Ngọc Tủy cũng là Kỳ Bảo trong Tiên Giới, trong Ngọc Tủy không chỉ chứa linh khí đất trời, quan trọng hơn, trong đó còn chứa một ít ý chí của thiên đạo.
Một miếng Thanh Long Ngọc Tủy, chính là một bảo bối đáng sợ có giá trên trời ở Tiên Giới, nhưng Diệp Lăng không nghĩ tới, ở sâu trong núi lớn Nam Dương, vậy mà lại cất giấu tài phú đáng sợ đến như vậy .
Phải biết rằng, cho dù là đời trước, Diệp Lăng cũng chưa từng có nhiều Thanh Long Ngọc Tủy đến như vậy, đều là vào lúc cần thiết mới dám cắn nuốt.
Giống như lúc chiến đấu, nếu như bị thương, như vậy chỉ cần thôn phệ một miếng Thanh Long Ngọc Tủy, trong nháy mắt liền có thể bạch cốt sinh nhục, khí huyết cuồn cuộn, khôi phục linh lực.
Vào lúc đột phá thôn phệ Thanh Long Ngọc Tủy, cũng sẽ mang lại hiệu quả đáng sợ.
Còn người bình thường nếu như mang Thanh Long Ngọc Tủy bên người, thì sẽ bách tà bất xâm, rất có ích đối với thân thể, không khác gì thoát thai hoán cốt cả.
Lúc này, Tiểu Bạch đang điên cuồng lột xác, trong cơ thể nó ầm ầm bộc phát ra một luồng khí tức đáng sợ, cổ khí tức kia, như đến từ thời hoang cổ xa xôi.