Tên?
Sau khi nghe được Trần Hoa hỏi, Diệp Lăng cũng cẩn thận suy nghĩ, tên nhãn hàng chính là trụ cột kinh doanh quảng cáo a.
Tên hay sẽ làm chơi mà ăn thật, mà tên dở thì sẽ làm tổn hại đến sản phẩm.
“Nơi nổi danh nhất của Nam Dương chính là Ngọc Hòa Gia Cát Ngọa Long, nếu vậy thì cứ gọi là Ngọa Long Túy đi.”
Diệp Lăng cười nói, Ngọa Long Túy, không tầm thường hơn nữa còn rất thanh nhã, khiến người nghe rất thuận tai, Trần Hoa gật đầu, Ngọa Long Túy, sau này sẽ là bảng hiệu của Long Đằng Tửu Nghiệp.
“Còn những loại rượi cấp thấp kia, cậu liền tự nghĩ tên đi, được rồi, chuẩn bị cho con 2000 bình, ngày mai con chuẩn bị đi, mang rượu của chúng ta về quảng cáo một chút.”
“Sau đó con sẽ gửi cho cậu vài địa chỉ, cậu gửi rượu qua bưu điện cho những người này.”
“Đúng rồi, con chuẩn bị lập một phân xưởng sản xuất ở Tây Nam, nhưng rượu của chúng ta lại có chút đặc thù, xem ra việc này không quá thực tế, nhưng xưởng có thể sản xuất ra loại rượu bình thường, giá cả tiêu thụ khoảng một trăm tệ.”
“Con cũng đã bàn bạc xong với bí thư ở địa phương rồi, sau khi hắn ta tìm được nhà máy thì sẽ gọi điện thoại liên lạc với cậu.”
Người Diệp Lăng nói chính là Dương Minh, mở thêm xưởng ở Tây Nam, cũng xem như cho Dương Minh ăn một viên Định Tâm Hoàn, để hắn ta biết, xem đi, tiểu gia tôi có lừa gạt anh không không, tôi rất coi trọng anh nha.
Trần Hoa gật đầu, những việc này ông ta có thể tự mình làm được, nghĩ đến tiền đồ huy hoàng sau này, ông ta không khỏi kích động, cả đời làm xưởng trưởng của một xương rượu nhỏ, nhưng ngay vào lúc khủng hoảng lại nhìn thấy được ánh rạng đông rực rỡ.
“Ồ đúng rồi cậu, tháng sau con và Xảo Nhi sẽ kết hôn, cậu chuẩn bị cho con một ít Ngọa Long Túy, đến lúc đó con muốn dùng chúng trên tiệc cưới, cậu cũng nên đến thành phố Đông Hải sớm một chút.”
Diệp Lăng vỗ đầu một cái nói, hắn đã sớm dự định một tháng sau sẽ kết hôn, dù sao trong nhà cũng đã có ba cô gái đang mang thai, nếu còn kéo dài nữa thì họ sẽ sinh mất.
Có cô gái nào không hy vọng mình là người chói mắt nhất trong hôn lễ, là tiên nữ trong mắt vô số người chứ.
Cho nên không thể chờ đến khi ba người họ không thể mặc áo cưới mới kết hôn, làm vậy là không công bằng với bọn họ, quan trọng hơn nữa, chính là Diệp Lăng còn phải trấn an một đám cha vợ kia.
Sau khi Trần Hoa nghe xong lập tức kích động gật đầu, liên tục xoa tay: “Sắp kết hôn với Xảo Nhi rồi à, thật tốt thật tốt.”
“Người làm cậu như ta không xứng chức, từ sớm đã đi ra ngoài làm ăn, mấy năm nay cũng không có trở về thăm nó, nghe nói cuộc sống của gia đình Xảo Nhi rất không dễ dàng, ngay cả một cái nhấc tay ta cũng không thể giúp.”
Vừa nói, con mắt Trần Hoa cũng trở nên đỏ bừng, nâng tay lên xoa khóe mắt ướt át, đã nhiều năm rồi, người chị nuôi ông ta khôn lớn, nay đã không còn khỏe mạnh như xưa nữa rồi.
Diệp Lăng vỗ bả vai Trần Hoa: “Thật ra chú và dì đều biết cậu rất khó khăn, cho nên cũng không trách cậu, nếu không con cũng sẽ không từ phương xa chạy tới đây.”
“Cứ sắp xếp việc trong xưởng xong trước đã, lần này đi thành phố Đông Hải liền ở đó chơi lâu một chút, bồi người nhà cho thật tốt.”
Trần Hoa gật đầu: “Yên tâm đi, đó là đương nhiên mà!”
Diệp Lăng cười cười, quay đầu liền ngẩn người, mẹ kiếp, lúc nãy cùng Trần Hoa nói chuyện cho nên hắn không có phát hiện, bình Ngọa Long Túy ở trên bàn kia đã không còn nữa rồi.
Mà trên bàn, Tiểu Bạch mập mạp đang ôm lấy bình Ngọa Long Túy, đôi mắt lờ đờ, vẻ mặt rất thong dong, ngoẹo đầu, sau đó trực tiếp té ở trên bàn.
Mẹ nó, thằng nhóc hỗn đản này, đúng là một kẻ tham ăn mà, ngay cả rượu cũng không buông tha.
“Mạc Tinh, khiêng thằng nhóc này về cho tôi, con bà nó, đúng là mất mặt mà, à cậu, bọn con đi về trước đây, dọn dẹp một chút rồi ngày mai còn trở về thành phố Đông Hải nữa.”
Diệp Lăng lúng túng khoát tay, sau đó mấy người bọn họ đi ra ngoài, chỉ lưu lại một mình Trần Hoa, trong đầu đang chứa đầy nghi vấn.
Con vật màu trắng giống như chó kia rốt cuộc là cái giống gì a, dường như có một khí phách rất bá đạo uy vũ, nhưng cuối cùng vẫn là một tên tửu quỷ mà thôi.
Buổi tối, sao lốm đốm đầy trời, Diệp Lăng nói chuyện với mấy cô gái trong nhà xong, lại gọi một cú điện thoại vượt biển cho Teressa và Ruth, cuối cùng mới cúp điện thoại.
Vừa lúc đó, Tiểu Bạch chậm rãi từ trên giường thoải mái đứng dậy, con mắt còn đỏ bừng, thân hình hơi lay động, rõ ràng còn chưa có tỉnh táo hẳn.
“Diệp Lăng, rượu kia uống thật đã a, nhưng mà chóng mặt quá, cảm giác này chẳng tốt chút nào, giống như đang bay vậy, chi chi.”
Tiểu Bạch giọng nói có chút nhẹ nhàng, Diệp Lăng gật đầu, còn chưa mở miệng nói chuyện với Tiểu Bạch, thì cả người Tiểu Bạch bỗng nhiên dựng đứng lên, trong mắt tản ra nồng nặc ánh sáng xanh.
“Có đồ ăn ngon! Mùi hương, ta ngửi được mùi hương rồi, ha ha, bản vương muốn đi ăn no!”
Vừa nói xong, trong nháy mắt cả người Tiểu Bạch biến mất khỏi phòng trong, nó thế mà lại trực tiếp nhảy từ cửa sổ xuống dưới, sắc mặt Diệp Lăng lập tức đại biến.
“Mẹ nó cái quái gì vậy, nó điên rồi à, giống y chang như một kẻ thần kinh vậy, món ngon gì mà có thể khiến nó trở thành như vậy chứ, nếu như chọc ra họa lớn gì đó thì biết xử lí như thế nào đây!”
Diệp Lăng cắn răng nghiến lợi, cũng trực tiếp xông qua, nhưng hắn lại khoát thêm một cái áo ẩn thân, tránh để người khác thấy kinh thế hãi tục.
Mà ở gian phòng bên cạnh, Thanh Y đang hứng thú xem ti vi thì cảm giác được phòng bên kia có linh lực đang chấn động, cô ta chợt ngẩn người, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống không có đuổi theo, dù sao cô ta cũng đuổi theo không kịp a, cô ta chỉ là một võ giả có cảnh giới Tiên Thiên, nếu so với Diệp Lăng và Tiểu Bạch thì còn kém xa lắm.
Vùng ngoại thành Nam Dương, khắp nơi đều là núi, mặc dù đang ở trong mùa hè nóng bức, nhưng ở đây vẫn vô cùng mát mẻ, khắp nơi đều là mà xanh biếc, đặc biệt là vào buổi tối gió thổi lại càng thêm mát mẻ.
Một cái bóng trắng nhanh chóng từ trong núi lớn lướt đi, khiến cho vô số dã thú và chim muông vô cùng hoảng sợ, khí tức kia giống như khí tức của trời, đè ép đến mức chúng nó căn bản không dám động đậy.
Phía sau bóng trắng đó, lại có thêm một thân ảnh di chuyển như sét đánh mà chạy đến, trong núi lớn vốn dĩ rất yên tĩnh, bây giờ tất cả các loài vật đều run lên.
Hai vị khách không mời này từ đâu mà đến a, trước đây cũng chưa từng nghe nói đến việc trong núi lớn có Yêu Tộc thành tinh a.
Không phải nói từ sau khi xây dựng đất nước xong, Thiên Đạo đã không cho phép thành tinh nữa rồi sao?
Dưới chân ngọn núi, thân ảnh Tiểu Bạch rốt cuộc cũng dừng lại, ánh mắt nóng rực nhìn con đường dưới chân núi, vô cùng kích động, trong con ngươi phát ra ánh sáng.
Mà lúc này Diệp Lăng cũng đã đến, một tay trực tiếp xách Tiểu Bạch lên: “Ngươi muốn chết a, sao ngươi không bị gièm pha đến chết luôn đi, cái nơi ngay cả cứt chim cũng không có này thì có đồ ăn ngon gì chứ.”
“Đi về cho ta,nếu còn không nghe lời, tiểu gia ta lột da của ngươi ra!”
Diệp Lăng giận dữ hét, hơn nửa đêm không để người ta ngủ, ngươi đây là muốn tìm đường chết a, ngày mai còn phải trở về, ngươi không buồn ngủ nhưng tiểu gia ta buồn ngủ.
Tiểu Bạch tức giận tránh khỏi tay Diệp Lăng, sau đó hạ xuống đất, móng vuốt nhỏ không ngừng quơ.
“Ngươi thì biết cái gì, mau nhìn rõ cho Bản vương, ngươi nhìn xem đó là cái gì!”
Vừa nói, móng vuốt của Tiểu Bạch vừa hung hăng vỗ vào con đường trên núi, đá xanh lập tức vỡ toang, thế mà lại xuất hiện một cái hố sâu hơn hai mét.
Mà trong hầm, một mỏ khoáng sản vô cùng lớn đang phát ra ánh sáng xanh, ở trong bóng đêm mờ mịt vô cùng động lòng người.