Lý Thiên Hạo giống như một con khỉ, tay thế mà lại đẩy ra Bát Quái Chưởng, cẩn thận nhìn Diệp Lăng.
Sắc mặt Diệp Lăng tối sầm lại, lắc đầu, đột nhiên, tên Diệp Lăng đang mỉm cười đứng bên cạnh Mạc Tinh kia bỗng nhiên vọt một cái, trong nháy mắt như một làn khói chui vào trong thân thể tên Diệp Lăng còn lại.
“Mẹ kiếp!”
Lý Thiên Hạo nhìn thấy một màn như vậy, lập tức không bình tĩnh nổi, suýt chút choáng váng, trái tim không ngừng nhảy lên, cái bụng kêu lên ùng ục, sau lưng đột nhiên phụt một tiếng.
Mặt Mạc Tinh cũng tái đi, nhìn luồng khói xanh đang lơ lửng giữa không trung, tròng mắt đều thẳng.
Diệp Lăng cũng ngây dại, tay run run chỉ vào Lý Thiên Hạo: “Cậu muốn làm gì! Chẳng lẽ trong rắm có độc, cậu mưu đồ gây rối a, cậu là tên khốn kiếp!”
Thanh Y đang đứng bên cạnh Diệp Lăng cũng ngây người, cái gì vậy, bạn bè ở nhân gian đều dùng phương thức này để chào hỏi à? Cũng thật đặc biệt, nhưng hình như có chút không dễ tiếp thu a.
Hai chân Lý Thiên Hạo lập tức khép chặt lại, sắc mặt đỏ bừng, suýt chút chui xuống lòng đất, thật mất hết mặt mũi.
Cái bụng không chịu thua kém, đường ruột cũng không chịu thua kém, lúc này chúng mày kháng nghị cái lông a, đã gặp qua nhiều chuyện quỷ dị, tại sao lại bị chút sóng gió này khiến cho lật thuyền chứ.
“Thật ngại quá, nếu tôi nói không phải là do tôi cố ý, mọi người sẽ tin sao?” Lý Thiên Hạo ngượng ngùng nói.
Diệp Lăng nhìn Mạc Tinh, hai người không hẹn mà đồng thanh nói: “Tin hay không chẳng phải trong lòng cậu đã rõ rồi sao?”
Lý Thiên Hạo lập tức tê cả da đầu, hắn ta có một dự cảm xấu a, hai tên khốn kiếp này tuyệt đối sẽ khiến chuyện này trở thành trò cười cả đời của hắn ta.
Tuyệt đối, không tin thì cứ chờ xem, với đức hạnh của hai tên khốn này, không có chuyện cũng sẽ náo động cho ra chuyện, huống hồ là nắm lấy chuyện cười của người khác.
“ Diệp Lăng à, đó rốt cuộc là bản lĩnh thần thông gì vậy, cậu còn có thể phân thân a.”
Lý Thiên Hạo nghiêm mặt nói sang chuyện khác, không thể dừng lại ở phương diện này, nếu không chắc chắn sẽ bị cười nhạo chết đến chết.
Diệp Lăng cũng giả vờ nghiêm mặt: “Nói, cậu là tên khốn kiếp, tại sao lại thả rắm mưu hại tôi, trong rắm của cậu có mang theo khí độc!”
Mà Mạc Tinh đang đứng ở một bên thì lại ôm bụng ngồi cười ở dưới đất, cười đến mức chảy cả nước mắt, ái chà chà, tên này quá buồn cười rồi, không ngờ hắn ta còn không bằng tiểu gia đây.
Rắm cũng đều thả ra, người không biết còn tưởng hắn ta là cái rắm đạo sĩ nữa đấy, còn bói quẻ cái cọng lông a, làm sao có thể trừ yêu diệt ma nữa chứ.
Mặt Lý Thiên Hạo đen lại, trong mắt xuất hiện dịch thể trong suốt: “Không thể chơi như vậy được, Diệp Lăng, tên hỗn đản này, dám làm ra việc này với Đạo Gia tôi, tôi giết chết cậu!”
Ngón tay chỉ thẳng vào cây đại thụ bên cạnh Diệp Lăng, nghiến răng nghiến lợi, mà Thanh Y đang đứng một bên thì lại ngẩn người: “Diệp Lăng, hắn ta đang chỉ cây dâu mắng cây hòe a, thật âm hiểm.”
“Âm cái rắm, mắt của hắn ta bị lé rất nghiêm trọng, còn chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, cô nghĩ bộ não của hắn tốt đến như vậy sao?”
Diệp Lăng xua tay nói, Thanh Y lập tức ngẩn ra, tên kia đúng là khác loài mà, cô ta đột nhiên phát hiện, thế giới này dường như rất đặc sắc.
“Đừng nói nói nhảm nhiều như vậy, đi, về phòng làm việc trước, bàn giao mọi việc cho cậu Trần Hoa xong, chúng ta sẽ chuẩn bị đi trở về.”
Diệp Lăng xua tay, sau khi bàn giao lại mọi việc ở đây xong, hắn sẽ chuẩn bị trở về thành phố Đông Hải, tiếp tục bồi mấy cô vợ sinh sản, dù sao hiện tại con của hắn mới là việc quan trọng nhất.
Trong nửa tháng này, người già trong nhà và các cô gái đều liên tục gọi điện thoại, khiến tâm trạng nhớ nhà của Diệp Lăng bị khơi gợi lên.
Mạc Tinh và Lý Thiên Hạo gật đầu, tiếp tục ở chỗ này đợi cũng không ý gì, việc của xưởng rượu đã giải quyết xong, hơn nữa nhà xưởng cũng đã đi vào quỹ đạo, còn về mặt kinh doanh và lên kế hoạch, đó đều là chuyện nhỏ.
Đài truyền hình trung ương a, mỗi năm vào thời điểm chủ chốt chúng ta lại lên đó phát vài chuyên mục quảng cáo, các người nói xem rượu có nổi tiếng hay không chứ.
Hơn nữa có thêm nước giếng thần kì kia, rượu này càng là không lo đến việc tiêu thụ, hiện tại khiến Diệp Lăng phát sầu chính là lượng tiêu thụ của rượu quá tốt, hắn phải làm sao để nó đi vào số lượng nhất định đây.
Phòng làm việc, Trần Hoa tràn đầy phấn khởi đi đến, khi nhìn thấy Diệp Lăng thì vô cùng kích động nắm lấy tay hắn nói: “Ha ha, Tiểu Diệp, rốt cuộc nghiên cứu ra a!”
“Cực phẩm, tuyệt đối là cực phẩm, cậu cho con biết, rượu này tuyệt đối là loại rượu ngon nhất mà cậu được nếm qua, cho dù có bán đắt hơn nữa cũng không quá đáng, rốt cuộc cậu cũng hiểu vì sao lúc đầu con lại ra giá cao như vậy rồi.”
Diệp Lăng nhìn thấy Trần Hoa kích động như vậy thì liền nở nụ cười: “Đó là đương nhiên, phải tin tưởng chính mình chứ, nhưng mà cậu à, rượu đã nghiên cứu ra, sao cậu không lấy ra cho con nếm thử một chút?”
Trần Hoa cười hắc hắc, gãi đầu một cái: “Yên tâm đi, sao có thể quên được chứ, hiện tại lão Vương đã xách một chai đến rồi.”
Dứt lời, lão Vương liền vào nhà, mang theo một bình thủy tinh trong suốt, rất đơn giản, nhìn qua giống như một chai rượu trắng có giá năm tệ.
Lão Vương lấy ra vài chén rượu, thận trọng rót đầy mấy chén, mũi Diệp Lăng khẽ ngửi, lập tức gật đầu, mùi vị không tệ a, hương rượu lượn lờ, mùi vị tươi mới, không tệ không tệ.
Diệp Lăng bưng ly rượu lên, miệng nhỏ nhấp một ngụm, con mắt lập tức trừng to, rượu ngon, đúng là rượu ngon, mùi rượu không ngừng kéo dài, trong vị rượu ngon có thêm chút vị cay nồng, khiến người ta vô cùng hoài niệm dư vị của nó.
Có thể nói một câu, nếu so rượu này với Một Ngụm Ưu Sầu của Hùng Tam, thì rượu này ngon gấp mười lần loại rượu kia.
Mà Mạc Tinh và Lý Thiên Hạo cũng nhấp một hớp, tròng mắt lập tức phát sáng, tự cầm lấy bình rượu rót thêm, uống từng ngụm ừng ực, sau đó chẹp miệng, vẻ mặt thỏa mãn.
“Cậu, loại rượu này một tháng có thể sản xuất bao nhiêu chai?”
Diệp Lăng đặt chén rượu xuống hỏi, loại rượu này tuyệt đối là cực phẩm, cho dù nói loại rượu này ngon hơn rượu trắng của Hoa Hạ cũng không khoa trương chút nào.
Hơn nữa loại rượu này không những không hại thân thể, mà còn có lợi cho người uống, ít nhất có thể dọn sạch các cơ quan chức năng như huyết quản, tim, huyết ứ đọng trong cơ thể.
Dù sao đây cũng là rượu làm từ nước giếng do Long Mạch tẩm bổ ra, hơn nữa còn là thực vật hoàn mỹ nhất, tuyệt đối không có một chút tác dụng phụ nào.
Trần Hoa cúi đầu tính toán một chút, sau đó ngẩng đầu: “Loại rượu này một ngày đại khái có thể sản xuất 2000 chai, quá trình làm việc tương đối rườm rà, không thể so sánh với số lượng của những loại rượu khác.”
Một ngày khoảng 2000 chai, nghe thì rất nhiều, nhưng thật ra lại vô cùng ít, nếu như là loại rượu thông thường, dùng tốc độ làm việc của các máy móc, thì một ngày có thể sản xuất ra đến mấy vạn chai.
“Một ngày 2000, vậy một tháng sẽ là sáu chục ngàn chai, cũng không tệ lắm, số lượng tiêu thụ toàn cả nước mỗi tháng sẽ là năm mươi ngàn chai, chúng ta sẽ giữ lại một vạn chai.”
“Ngoài ra, hãy sản xuất thêm một ít rượu có cấp bậc thấp hơn loại rượu này, loại rượu này bán tám ngàn tám một chai, còn những loại rượu có cấp bậc thấp hơn kia, mỗi cấp giảm đi 2000.”
“Ví dụ như hạ một cấp bậc thì sẽ bán sáu ngàn sáu, thấp hơn nữa thì sẽ bán bốn ngàn, tổng cộng có bốn cấp bậc, đây chính là bảng hiệu rượu của chúng ta.”
“Cậu và nhưng bậc thầy ủ rượu kia bàn bạc lại với nhau một lần nữa, làm ra một số rượu mà người bình thường có thể mua dùng, bán khoảng một trăm tệ một chai.”
Diệp Lăng suy tính nói, không thể chỉ chăm chăm nhìn vào thị trường cao cấp, mà ánh mắt phải biết nhìn rộng một chút.
Cao có thấp có, có đắt có rẻ mới là quan trọng nhất, một khi thị trường được mở ra, vậy đó chính là lúc Long Đằng Tửu Nghiệp phất lên.
“Được, cứ làm theo lời của con đi, vậy loại rượu này của chúng ta nên lấy tên là gì đây?”
Trần Hoa gật đầu, đến bây giờ, ông ta rốt cuộc cũng không nói loại rượu này đắt nữa, thậm chí ông ta còn cảm thấy giá như vậy là qua rẻ, đây chính là cực phẩm mà ông ta và các tinh anh dùng tâm huyết cả một đời mới sản xuất ra được đó.