Trong lòng Diệp Lăng rất là tức giận, vốn cho là người tới là một kiếm tiên phiêu dật, không dính khói bụi trần gian.
Ai biết được người tới lại là một tên hèn hạ, là một lão háo sắc, sao lại có cảm giác dẫn sói vào nhà đây?
" Ngừng, dừng, đừng đánh đừng đánh, Đạo Gia ta sai rồi, yên tâm, chỉ một lần là Đạo gia ta sẽ tu luyện tốt Hồng Trần Kiếp, ta sẽ đi theo bên cạnh ngươi không phụ lời hứa hẹn!"
Ngạo Hồng Trần vội vàng nhấc tay cầu xin tha thứ, đùa gì thế, đánh tiếp nữa, chắc hai tay của mình bị phế mất, còn cái gì mà phụ nữ cái gì mà tiền tài nữa.
Sống mới là quan trọng nhất, bởi vì chỉ khi sống mới có thể được vô số người đẹp yêu thương nhung nhớ, vô số tiền tài mạnh mẽ chảy vào trong túi lão, nếu làm tốt có thể rèn luyện được Hồng Trần Kiếp.
Diệp Lăng nhìn thấy bộ dạng này của Ngạo Hồng Trần, lắc đầu nói: "Ta cảm giác ngươi rất giống một người."
"Người nào? Ngạo Hồng Trần ta đường đường là cường giả Kim Đan Kỳ vô địch, tung hoành trời đất, ai dám không theo. Người nào giống ta, cũng phong lưu phóng khoáng như ta sao?"
Ngạo Hồng Trần khinh thường nói, thực ra lão nói không sai, vốn cường giả Kim Đan Kỳ đã vô địch, có thể tung hành trời đất không coi ai ra gì.
Chẳng qua rất đáng tiếc, ở trong mắt Diệp Lăng, Ngạo Hồng Trần lão chỉ là một con chấu chấu nhảy cao hơn một chút mà thôi, lúc không hài lòng đều có thể đập chết bất cứ lúc nào.
"Lý Thiên Hạo, hai kẻ háo sắc khoác áo Đạo gia, tất nhiên anh ta mạnh hơn ngươi một chút, tối thiểu người ta còn biết xẩu hổ. Người và tên này giống như nhau trong lòng đều tràn đầy sắc tâm."
Diệp Lăng chỉ vào Mạc Tinh, Ngạo Hồng Trần không khỏi cười nhạt: "Hắn là ai vậy, có thể so sánh với ta sao? Cái gì! Hắn chính là cường giả Kim Đan Kỳ?"
"Người ta không chỉ là cường giả Kim Đan Kỳ, càng quan trọng hơn anh ta chính là cháu ruột của vị lão giả tử Mạc gia nắm giữ quyền to Đế Đô, ngươi cứ nói đi?"
Diệp Lăng nói chưa hết lời, Ngạo Hồng Trần đã lập tức ngồi xuống bên cạnh Mạc Tinh, khuôn mặt tràn đầy khinh thường lúc trước bây giờ đã thay bằng nụ cười nịnh nọt, thoạt nhìn làm cho người ta muốn ói.
”Sách sách, thật không hổ là anh hùng xuất thiếu niên, ta vẫn cho là chỉ ta là thiên tài trời sinh mới có thể tu luyện đến Kim Đan Kỳ trong loại thời đại cạn kiệt linh khí này, không nghĩ tới nha."
"Thực sự là không nghĩ tới, thậm chí ngay cả Mạc thiếu cũng tu luyện đến Kim Đan Kỳ, vả lại còn có gia thế trâu bò, làm cho người ta bội phục."
Đối mặt với viên đạn bọc đường của Ngạo Hồng Trần, nhất thời Mạc Tinh giống như trôi dạt lên bầu trời, cảm giác mờ mịt, tên này vuốt mông ngựa, vuốt cũng thỏa mái quá nha.
"Đâu có đâu có, về sau đều là anh em, có chuyện gì cứ việc nói thẳng, không có ta thì không làm được chuyện gì đâu."
Mạc Tinh cũng rất sảng khoái nói, Diệp Lăng không biết phải làm sao đành lắc đầu. Thảo nào đồ đệ của Ngạo Hồng Trần đường đường là một cường giả Tiên Thiên vậy mà lại vì một chút tiền mà nhận nhiệm vụ giết người, thì ra là thượng bất chính hạ tắc loạn.
Một bên Ngạo Hồng Trần nghe vậy, nhất thời con mắt phát sáng: "Thực sự? Vậy Mạc thiếu à, tối nay có thể dẫn lão hủ đi mở mang kiến thức một chút thành phố rực rỡ tràn đầy màu sắc không, nếm thử cái gì gọi là hồng phấn khô lâu?"
"Yên tâm, ta muốn thử cũng là vì đạo Nhân Quả, cũng là vì tu hành, không hề liên quan đến ta."
Ngạo Hồng Trần nghiêm túc nói, rất giống cao nhân đã đắc đạo, lại giống như đang nói một chuyện rất là bình thường.
Nhất thời Mạc Tinh cười to, trực tiếp ôm Ngạo Hồng Trần cười: "Ha ha, lời này ta thích nghe, rất giống với suy nghĩ trong lòng ta, đúng rồi, chúng ta cũng là vì tu hành, không có liên quan đến chuyện háo sắc ở đây!"
Không có mặt mũi, thực sự là không có mặt mũi, trong lòng Diệp Lăng gào khóc rống to hơn, CMN, cường giả Kim Đan Kỳ không phải đều là cao nhân tiên phong đạo cốt, một lòng theo đuổi thiên đạo, không hỏi đến chuyện bên ngoài sao?
Sao lại giống như những tên bán hàng đa cấp giỏi tẩy não vậy, cũng giống như những tên hòa thượng giả trong chùa, miệng đầy kinh phật nhưng trong bụng thì tràn đầy dao găm.
"Được rồi được rồi, nhanh cút đi, Mạc Tinh sẽ dẫn ngươi đi tìm một phòng, không có chuyện gì thì đừng quấy rầy ta."
Diệp Lăng xua tay, lúc đầu tưởng là thu được một cường giả, kết quả lại thu được một tên háo sắc, chuyện này nên đi đâu để nói lý lẽ đây, hay là do mình có lực hấp dẫn quá lớn?
Ngạo Hồng Trần kề vai sát cánh đi vào bên trong trang viên với Mạc Tinh, Diệp Lăng bất đắc dĩ lắc đầu, đột nhiên điện thoại của hắn vang lên, một phút sau hắn cúp điện thoại, trong mắt đều tràn đầy vẻ kích động.
Thần Thủ Hộ, cuối cùng cũng đã đến lúc được giao vị trí Thần Thủ Hộ của Hoa Hạ rồi. Chẳng qua nếu hắn thành Thần Thủ Hộ, như vậy hắn sẽ phải gánh vác một trách nhiệm to lớn, tất nhiên, theo đó còn có quyền lợi to lớn.
Ngày hôm sau, Diệp Lăng cưỡi Tiểu Bạch đi tới chỗ sâu bên trong Thần Long Giá. Nơi này đại thụ xanh ngắt, giống như một trụ chống trời, che khuất bầu trời, ánh nắng mặt trời sáng chói biến thành một chút ánh sáng xuyên qua tán lá chiếu xuống đất.
Bức tranh hoa cỏ chim bướm, có tiếng hót vang lên, trong chớp mắt ấy Diệp Lăng và Tiểu Bạch đã đến, Thanh Mộc Đạo Nhân đã ở nơi này chờ lâu.
"Diệp tiền bối, đúng là không bình thường, con Linh Thú mà ngươi đang ngồi rất không bình thường, ngay cả lão đạo ta nhìn thấy cũng kinh hồn bạt vía."
Thanh Mộc Đạo Nhân cũng hơi choáng váng, nhìn Tiểu Bạch mà trong lòng phát sợ, từ trên người Tiểu Bạch phát ra một khí tức kinh thiên hơi yếu kia đã làm cho lão có chút sợ hãi, thậm chí không dám nhìn thẳng vào Tiểu Bạch.
Diệp Lăng mỉm cười: “Chỉ là một con súc sinh mà thôi, chẳng qua có chút hung dữ, không tính là cái gì."
Mà Tiểu Bạch bị Diệp Lăng cưỡi, nghe xong lời này tức giận đến mức lỗ mũi bốc khói trắng, con ngươi trừng lớn giống như chuông đồng. Tên hỗn đản người quá khi dễ người rồi, ngươi đã quên bởi vì giả trang mà cầu xin ta sao?
Quay người lại liền bán đứng ta, còn nói ta là một con súc sinh, CMN, Bản vương là Hỗn Độn Thánh Thú, còn là tồn tại cao quý hơn cả Chân Long nữa, có huyết mạch vô cùng cao quý!
"Diệp tiền bối, mời đi vào, hai vị Tông Sư đã chờ ngươi ở trong đó"
Nói xong, Thanh Mộc Đạo Nhân phất tay một cái, một kết giới tối nghĩa hư ảo giống như một cái cổng vòm xuất hiện bên trong rừng cây mờ mịt, tản ra ánh sáng yếu ớt.
Con ngươi Diệp Lăng mở to, hắn nhìn ra được đây là đạo cấm chế, tách biệt bên trong và bên ngoài thành hai thế giới, là một loại thủ đoạn rất cường đại, tối thiểu cũng là cấp bậc Tiên Thiên bố trí.
Sau khi hai người một yêu tiến vào, thì cổng vòm chậm rãi biến mất, lúc Diệp Lăng mở mắt ra, đã tới một thế giới khác, thế giới này linh khí rất đầy đủ, mạnh gấp mười gấp trăm lần so với thế giới bên ngoài.
Có thể thoải mái đứng ở nơi cách trăm dặm thấy được núi xanh hùng vĩ, bầu trời xanh thẳm, hồ nước gợn sóng, giống như là một thế ngoại đào viên nhỏ trong trí tưởng tượng.
"Được rồi, chúng ta đi thôi." Thanh Mộc Đạo Nhân lại phất tay lên, một đạo trường kiếm xuất hiện ở dưới chân.
Hưu, bóng lão như thoi đưa, trực tiếp biến mất giữa không trung, Diệp Lăng cưỡi ở trên lưng Tiểu Bạch, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên thân thể khổng lồ của Tiểu Bạch, Tiểu Bạch cũng miễn cưỡng đuổi theo.
Qua mấy hơi thở, bên trong một sơn cốc, hai vị Tông Sư đã đứng ở nơi này đã lâu. Hai vị Tông Sư này chính là lão nhân đứng đầu trong giới Tu Luyện của Hoa Hạ, hai người đều có tu vi Độ Kiếp Kỳ đáng sợ.
"Diệp Lăng bái kiến hai vị Tông Sư." Diệp Lăng nhảy xuống từ người Tiểu Bạch, chắp tay cười nói.
Hai vị Tông Sư đều ngẩn người, trước đó bọn họ còn có thể nhìn thấu tu vi của Diệp Lăng nhưng là bây giờ, thả thần niệm ra, lại giống như ném một hòn đá vào biển rộng, vô cùng đáng sợ, giống như vực sâu sâu không lường được.