Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 440 - Chương 440: Chiến Bốn Phương, Bại Tám Địch!

Chương 440: Chiến bốn phương, bại tám địch!

Con đường tu luyện, phải bước từng bước, không được nóng vội như vậy sẽ dễ làm cho căn cơ không ổn định. Cho nên, ví dụ như Ngạo Hồng Trần, lấy 50 tuổi tuổi đạt được tu vi Kim Đan Kỳ đã là kỳ tài tuyệt thế rồi.

Nhưng Diệp Lăng đây, hắn mới bao nhiêu tuổi, quan trọng hơn là lúc trước hắn đi ra nước ngoài thì hai người đã quan sát hắn, khi đó Diệp Lăng chỉ mới là Kim Đan Kỳ.

Nhưng lúc này mới trải qua bao lâu, hai người lại không nhìn thấu được tu vi của Diệp Lăng, đúng là vô cùng đáng sợ.

"Thật sự là khó lường, thật không ngờ a, chúng ta thật sự đã già rồi, không chỉ Diệp tiểu hữu có tu vi khủng bố, Linh Thú để cưỡi cũng là con cưng của trời đất."

Một gã Tông Sư lắc đầu cười nói, Tiểu Bạch rất là tự hào ngẩng đầu lên, thấy không, ngươi đúng là một tên không có mắt nhìn, Bản vương ta là con cưng của trời đất, ngươi là một tên không có mắt nhìn, còn không bằng một lão già nữa.

"Được rồi, không nói chuyện khác nữa, Diệp Lăng, ngươi chuẩn bị xong chưa, nếu giữ con dấu thủ hộ, trách nhiệm trên vai ngươi không chỉ có cá nhân ngươi và gia đình."

Một gã Tông Sư khác nghiêm túc nói, con dấu thủ hộ không chỉ đơn giản đại biểu cho việc có thể ngưng tụ Long Mạch bồi bổ thân thể, quan trọng hơn chính là, trách nhiệm mà hắn phải gách vác, cực kỳ đáng sợ.

Diệp Lăng ngưng trọng gật đầu: "Yên tâm đi hai vị, ta đã chuẩn bị xong. Nếu ta còn, tất cả đều an toàn, nếu quốc gia mất, sinh mệnh của ta cũng sẽ đi theo!"

Những lời này không phải chỉ đơn giản nói ra là được, nó đại biểu cho sự vinh quang và nhục nhã của một quốc gia sau này, hoàn toàn đã có quan hệ với Diệp Lăng.

Hai vị Tông Sư đều vui mừng gật đầu, trong mắt không che giấu được sự tán thưởng. Ở thế đạo bây giờ, cường giả Kim Đan Kỳ là cường giả trấn quốc của một nước.

Còn như ở Hoa Hạ, có thể có được hai vị cường giả Độ Kiếp Kỳ đáng sợ, thật rất ít. Nhưng như vậy cũng có một ý nghĩa, Diệp Lăng xuất hiện. Một giây khi Diệp Lăng gách vác trách nhiệm này, giới Tu Luyện ở Hoa Hạ sẽ toàn bộ vùng dậy, thế không thể đỡ!

"Đi thôi." Một gã Tông Sư nhẹ giọng nói, xoay người đi vào sơn động cao nhất vừa một người đi bên cạnh sơn cốc.

Diệp Lăng không có chút nào do dự trực tiếp theo đi vào, mấy người khác cũng vội vàng đi vào theo, bên trong sơn động đen thui này rất nhỏ hẹp.

Chẳng qua lại có thạch nhũ phát ra ánh sáng yếu ớt, mọi người đi khoảng mười phút, thì đi tới một nơi giống như đại sảnh.

Trong đại sảnh này, chỗ trung tâm có một có đàn tế làm bằng đá, vô cùng nhẵn bóng, phía trên lưu đầy dấu vết của thời gian, không biết tồn tại đã bao lâu.

Ở trên tảng đá có một con dấu xung quanh tản ra phong cách cổ xưa đang yên tĩnh nằm trên đó. Nó tản ra ánh sáng màu tím sậm dịu dàng, xung quanh là từng sợi khói màu tím lượn lờ trên con dấu.

Hai bên của tảng đá, rậm rạp chằng chịt năng lượng màu trắng, giống như xiềng xích, một đầu nối vào tảng đá, một đầu nối vào bên trong hư không.

"Tảng đá này đại biểu cho Hoa Hạ, vô số năm trước, các tổ tiên từ bên trong dãy núi Côn Lôn tìm được một khối Thiên Địa Thạch Tinh, chính là bổn nguyên thạch đại biểu cho Hoa Hạ."

"Mà năng lượng giống như dòng suối nhỏ kia đại biểu cho vô số Long Mạch ở Hoa Hạ, những Long Mạch này tẩm bổ toàn bộ Hoa hạ!"

"Nhưng rất đáng tiếc, người nhìn chỗ này, có 36 Long Mạch đều âm u không có ánh sáng. Là nghìn năm trước đó, cường giả 36 Động Thiên không để ý muôn dân khó khăn, cướp đoạt đi nơi tẩm bổ cho vùng đất Hoa Hạ."

"Vì vậy, từ đó về sau, toàn bộ Hoa Hạ cũng không còn cuộc sống yên bình như trước, đường đường là con cháu Viêm Hoàng lại vẫn bị Man Di đàn áp, chính là do 36 Long Mạch này tạo thành."

Một vị Tông Sư đau khổ nói, thở dài lắc đầu, 36 Long Mạch rời đi, đối với vùng đất Hoa Hạ, đối với con cháu Viêm Hoàng chính là một đả kích vô cùng to lớn.

Ánh mắt của Diệp Lăng phát ra ánh sáng lạnh lẽo: "Xin hai vị yên tâm, 36 Long Mạch kia nhất định sẽ trở về Hoa Hạ không thiếu một cái, ta cam đoan với hai vị!"

Giờ phút này, lần đầu tiên trong lòng Diệp Lăng hiếm thấy ý thức được trách nhiệm của mình, lúc trước hắn vẫn muốn độc chiếm 36 Long Mạch, mà bây giờ, hắn thầm nghĩ sẽ mang những Long Mạch này về, tẩm bổ cho muôn dân.

"Ngươi có thể nói ra những lời này, hai lão già chúng ta có chết cũng đáng, chúng ta cũng đã nghĩ tới đi đến 36 Động Thiên để đoạt lại Long Mạch, nhưng rất đáng tiếc, thực lực của hai chúng ta cũng phải tìm được đường sống trong chỗ chết mới trốn thoát ra được."

"Động chủ của 36 Động Thiên đều là cường giả Độ Kiếp kỳ đáng sợ, quan trọng hơn chính là, có người nói nhân vật khủng bố mở ra 36 Động Thiên vẫn còn sống, những năm cuối đời đều ở đó."

Diệp Lăng lắc đầu: "Bất kể là ai cũng không thể độc chiếm Long Mạch thuộc về Hoa Hạ, chiếm, chính là chết!"

Hai vị Tông Sư gật đầu: "Diệp Lăng, ngươi ngồi vào phía trước tảng đá đi, giữ chặt bổn tâm, tiếp đó, hai chúng ta sẽ truyền ấn thủ hộ cho ngươi!"

Diệp Lăng gật đầu, đi tới trước ấn thủ hộ, ngồi xếp bằng xuống rồi nhắm mắt lại, hơi thở trở nên vững vàng, tràn đầy uy nghiêm.

Hai vị Tông Sư gật đầu, đột nhiên ngón tay của hai người chuyển động, từng luồng ánh sáng rực rỡ tối nghĩa khó giải xuất hiện giữa ngón tay hai người, chúng nó nhảy nhót lượn lờ bên trên.

Ánh sáng rực rỡ rậm rạp chằng chịt chậm rãi bay đến giữa không trung, đi tới phía trên tảng đá, dần dần vẽ ra một trận pháp thần kỳ.

"Hoa Hạ mênh mông, Đế uy huy hoàng, chúng sinh bao la, sông dài cuồn cuộn."

"Nay, Diệp Lăng thế hệ này của chúng ta, nguyện ý bảo vệ Hoa Hạ. Lấy thân thể làm núi, lấy máu làm sông, lấy hai mắt làm ngôi sao, lấy mình làm trụ chống trời, dù cho nghìn tạc trăm luyện, chết không lui lại."

"Nay, nắm giữ ấn thủ hộ, bảo vệ toàn bộ người Hoa Hạ, người nào đến phạm, nên chém!"

"Hoa Hạ mênh mông, thần uy cuồn cuộn, tám phương đều hướng về, nhưng chạm vào Hoa Hạ ta, dù xa vẫn giết!"

Từng câu, giống như bài ca dao thời viễn cổ, chậm rãi truyền quanh sơn động, thanh âm lượn lờ, thật lâu không thể tán đi.

Mà một giây khi lời này vang lên, toàn bộ bên trong sơn động, đột nhiên xuất hiện từng tiếng nói vang vọng từ nơi xa xôi nào đó, giống như từ thời Thái cổ.

Sự tinh nhuệ đã trải qua ngang tàn, Hoa Hạ trong tim, giống như đang miêu tả một bức tranh tràn đầy sự nhiệt huyết, chiến bốn phương, bại tám địch, thần uy của Hoa Hạ làm chấn động bọn trộm cướp.

Hoặc là một bức tranh huy hoàng thời thịnh thế, từ từ mà mở rộng ra, người dân an cư lạc nghiệp, quần thần làm ra thành tích, cái tên Hoa Hạ nổi danh khắp thế giới, làm cho tám phương đều bái.

Hoặc là một bức tranh tràn đầy sự cam chịu, hàng vạn hàng nghìn lãnh thổ, bị cường địch xâm phạm, dù chết, xương trắng chất đống, vẫn không thể ngăn cản đội quân tinh nhuệ tiến lên. Dù chết, máu chảy thành sông, cũng phải giẫm đạp lên kẻ thù đã xâm lấn Hoa Hạ.

Đó là không cam lòng, đó là hào khí trường tồn, từng đạo thanh âm, đại biểu cho từng thời kì, từng mốc thời gian, từng sự không khuất phục, từng sự vinh quang.

Đó là Hoa Hạ đã trường tồn bao nhiêu năm, trải qua thời kỳ hùng vĩ to lớn, ở trong dòng sông thời gian, như một bọt sóng đặc sắc, càng lúc càng lớn, tạo thành sóng to gió lớn.

"Ầm!"

Đột nhiên, trời đất trong lúc đó, vang lên một tiếng chuông thong thả, bên trong sơn động Thanh Mộc Đạo Nhân, hai Đại Tông Sư, và Tiểu Bạch đều đột nhiên ngẩn người.

"Giết!"

"Phạm vào người Hoa Hạ ta, giết giết giết!"

"Dám can đảm đến xâm lấn, để lại đầu của các ngươi, chúng ta bảo vệ Hoa Hạ, vạn địch không dám xâm phạm!"

"Trường thương giết địch, khai cương liệt thổ!"

"Ta không cam lòng, dù chết nhưng không thể đuổi hết bọn xâm lược, nhưng cũng không muốn kẻ thù bắt làm tù binh, người Hoa Hạ phải kiên cường cứng cỏi!"

Dòng sông cuồn cuộn, trăm bức tranh quy tụ mà sinh, mà một vài bức tranh tràn đầy sự nhiệt huyết kia thì chậm rãi sống lại bên trong sơn động. Là là ý chí kiên cường không chịu khuất phục, là không cam lòng, là dũng mãnh, là cơ trí, là bất khuất!

Bình Luận (0)
Comment